Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:14
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Du đứng thẳng dậy, nhìn tất cả mọi người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tống Thư Ngạn: "Cho nên, mục tiêu của tôi lúc này giống như anh vậy, ly hôn! Để bản thân sống thật tốt, để cha mẹ dưới suối vàng được yên tâm."

Những gì Tần Du nói có 90% là sự thật và 10% là nói dối, nhưng độ đáng tin vô cùng cao. Mọi người chìm đắm vào trong thế giới buồn bã mà Tần Du xây dựng nên, Phó thái thái đã lau nước mắt từ lâu.

Phó Gia Ninh ôm lấy Tần Du khóc nấc lên: "Chị ơi, chị khổ quá! Trước đây em luôn nghĩ chị không xứng với anh Thư Ngạn, em nghĩ chị là một người không biết chữ, bó chân, huhuhu..."

Tần Du ôm cô ấy: "Lần đầu hai chúng ta gặp mặt chị đã nghe thấy rồi, lúc nào em cũng gọi chị là đồ nhà quê, nói anh Thư Ngạn của em phải ly hôn với chị. Em không cần phải nhắc tới nữa, chị hiểu mà."

DTV

Bị Tần Du nhắc tới cảnh tượng này, Phó Gia Ninh đỏ bừng mặt, nhớ tới rõ ràng Tần Du nghe thấy mình nói cô là đồ nhà quê, nhưng cô vẫn dạy mình mặc quần áo ra sao? Phó Gia Ninh lập tức đỏ mặt bừng bừng.

"Chị ơi, khi đó chị thật lòng giúp em sao?"

"Em nghĩ chị khi đó có tình cảm với em à?" Tần Du hỏi ngược lại cô ấy.

"Cho nên?" Phó Gia Ninh vốn thương thay cho chị mà khóc, bây giờ lại khóc vì mình xấu hổ muốn chết, bèn vươn tay ra đánh Tần Du: "Chị xấu quá đi!"

Tần Du để mặc cô ấy đánh, giơ tay xoa tóc cô nhóc: "Biết là tốt rồi."

Có một khúc nhạc đệm này, Tần Du nói bằng giọng vui vẻ: "Lúc này, bác gái bảo tôi lên Thượng Hải tìm anh, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất, mục tiêu của chúng ta giống nhau, chúng ta gặp mặt rồi ly hôn ngay, báo cho hai ông bà là được. Không ngờ rằng người tới đón tôi là Phó Gia Thụ, anh đã chạy tới Vũ Hán. Tôi chỉ đành tìm công việc trước, sự thực đã chứng minh phán đoán của tôi, tôi đã nhận được chức trợ lý quản lý Minh Thái rất nhanh, trùng hợp lắm đúng không? Đúng lúc bọn họ muốn giới thiệu máy in cho anh, tôi bèn muốn đi Vũ Hán, tìm anh để nói chuyện về máy in, tiện thể ly hôn luôn. Tới lúc này, tôi cũng nghĩ tất cả sẽ vô cùng thuận lợi."

Tần Du nhìn Tống Thư Ngạn, dừng lại một chốc: "Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, anh lúc nào cũng chê tôi là phụ nữ cổ hủ, lại vừa gặp đã yêu tôi. Giám đốc Trần của các anh biết được suy nghĩ của anh, bảo Đinh Trường Thắng nói với tôi sẽ để tôi làm vợ bé. Anh nói xem khi đó tôi đã nghĩ gì?"

Tống Thư Ngạn nhớ lại mình lấy lòng cô trên chiếc thuyền trở về từ Vũ Hán, nhớ tới Trần Hoa Bình bảo Đinh Trường Thắng đi tìm cô, bảo cô tới tiếp cận mình, khi đó có thể cô đã thấy buồn nôn muốn c.h.ế.t rồi nhỉ? Hay là cô đã coi mình là con khỉ mua vui trên đường rồi, nhìn mình biểu diễn một cách buồn cười.

Tống Thư Ngạn vừa áy náy với Tần Nhã Vận là mình bỏ lại cô trong đêm tân hôn, là mình không chịu đi thăm mẹ của cô, cũng không đội tang mẹ của cô, là mình bỏ cô ở Vân Hải để cô bị bẽ mặt, mình không biết người phụ nữ trước mắt là vợ mình, không ngừng nói sẽ ly hôn với vợ trước mặt cô, muốn theo đuổi cô.

Ngàn vàng khó mua được thuốc hối hận, lúc này có hận bản thân hơn đi nữa, cũng không thể quay lại lúc động phòng thắp nến hoa, có thể vén khăn trùm đầu, nhìn cô một cái, cũng không quay lại được lúc mẹ anh ấy gửi điện tín liên tục, giục anh đi thăm mẹ vợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-180.html.]

Mà tất cả những điều này đều là Phó Gia Thụ, anh ấy sắp xếp cho Phó Gia Thụ đi đón cô, từ đầu tới cuối tên này đều biết cả, nhưng anh lại không nói với anh ấy, cứ để anh như một chú hề, vừa nói thích cô vừa sỉ nhục cô trước mặt vợ mình.

Nếu Phó Gia Thụ nói cho mình biết sự thật, anh ấy chắc chắn sẽ vui mừng như điên, anh ấy sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy. Nhớ tới Phó Gia Thụ thăm dò ý của mình, giục mình ly hôn, đích thân đưa đơn xin ly hôn tới, còn làm người làm chứng.

Lửa giận trong lòng Tống Thư Ngạn lại dâng lên: "Phó Gia Thụ, tôi coi anh là anh em, nói hết những suy nghĩ của tôi cho anh nghe, anh lại đi lừa tôi?"

"Anh có thể nghe tôi nói hết không?" Tần Du quát khẽ một tiếng, nhìn Tống Thư Ngạn.

Nhớ tới hoàn cảnh của cô, đương nhiên Tống Thư Ngạn không dám nhúc nhích nữa.

"Tôi nhận ra rằng trong tình hình này, tôi bàn chuyện ly hôn với anh là điều không thể." Tần Du nhìn sang Phó Gia Thụ đứng ở đằng sau: "Tôi quay về kể lại hoàn cảnh của tôi với anh Gia Thụ, xin anh ấy, nhờ anh ấy đừng nói cho anh biết, tôi chính là Tần Nhã Vận. Bởi vì tôi phải ly hôn."

"Khi đó, mẹ vợ anh bệnh nặng, anh nói điều anh phiền lòng với tôi, tôi đã khuyên anh như thế nào? Tôi khuyên anh cũng phải suy nghĩ cho thái thái của anh, cho dù cô ấy là phụ nữ như thế nào, dù gì anh cũng phải về một chuyến giúp cô ấy trải qua khó khăn này. Tôi không cần nghe cô ấy nói gì cả, suy nghĩ từ góc độ của cô ấy, cũng biến khi đó cô ấy đang trải qua kiếp nạn sống chết. Nhưng mà, cô ấy là Tần Du, là phượng hoàng niết bàn, thế nhưng đối với đại đa số phụ nữ sống trong nhà mà nói, chỉ có một con đường c.h.ế.t thôi. Cho nên, chúng ta mới có thể nhìn thấy cô ấy của bây giờ." Phó Gia Thụ hỏi Tống Thư Ngạn một cách đứng đắn: "Trong chuyện này, tôi không giúp cô ấy chẳng lẽ lại giúp anh sao?"

Những lời này đúng là Phó Gia Thụ đã từng khuyên anh ấy rất nhiều lần, đúng là mình không nghe, nếu khi đó nghe theo lời Phó Gia Thụ nói, thì đâu đến nỗi như bây giờ?

Tống Thư Ngạn bị Phó Gia Thụ nói như vậy, biết rõ tên này có ý đồ xấu, nhưng vẫn phải nhịn cục tức này xuống.

Trên đường Tần Du tới Thượng Hải, Tống lão gia đã nói với cô một lần, ông ấy biết cô con dâu này không đơn giản. Mà lúc thảo luận vấn đề của nhà máy, cũng tràn ngập hứng thú với Tần tiểu thư kia.

Bây giờ nghe thấy cô kể lại rõ ràng rành mạch những thay đổi trong lòng mình, nói nguyên nhân ly hôn của mình một cách thỏa đáng như vậy, cho dù cô thông đồng với người khác, thì đúng là con trai mình kém hơn cô thật, lúc này Thư Ngạn có nói như thế nào cũng đều là sai.

Phó Gia Thụ giúp đỡ cô đương nhiên là có ý đồ xấu, nhưng thế thì đã sao? Tần Nhã Vận là Đại phu nhân cưới gả đàng hoàng của nhà họ Tống, điều này đã đủ rồi.

Tống lão gia hạ quyết tâm: "Nhã Vận, con nói ra nỗi uất ức của con, nhưng cha muốn con biết rằng cha và mẹ chồng coi trọng con. Mẹ chồng con nghe nói thằng khốn này muốn ly hôn với con, bà ấy nôn nóng tới mức ngất xỉu, vô cùng tự trách, cho rằng bà ấy không nên để con tới Thượng Hải, bà ấy sợ con xảy ra chuyện nên nằng nặc phải theo lên Thượng Hải."

"Cháu biết bác gái coi cháu như con ruột. Nếu không có bác trai bác gái, có khi cháu còn không ra được khỏi Hồ Châu, chứ đừng nói là tới Thượng Hải."

Thấy cô vẫn gọi bác trai bác gái, trong lòng Tống lão gia bất mãn, nhưng chuyện con trai làm thực sự rất khốn nạn, ông ấy cũng hiểu thái độ này của con dâu: "Nhã Vận, con là đứa trẻ hiểu chuyện. Mẹ con gửi gắm con cho chúng ta, chúng ta coi con như con cháu trong nhà. Thư Ngạn sai, đây là thực thật không thể tranh cãi. Buồn cười nhất đó là, nó lại thích người vợ kết tóc với mình, may mắn nhất cũng là nó thích người vợ kết tóc của mình, chỉ có thể nói đây là hôn nhân trời định. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng các con vẫn phải ở bên nhau, có thể là cha mẹ con trên trời có linh đã phù hộ. Nên đánh nên phạt! Con cứ xem rồi làm nhé? Đánh xong rồi, phạt xong rồi! Vợ chồng các con lại hòa thuận, có con ở Thượng Hải, làm vợ hiền dâu thảo bên cạnh nó, mẹ chồng con ở quê, cha đi Thanh Đảo cũng yên tâm hơn."

Loading...