Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:27
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu đề của bài báo này thực sự trái ngược với tiêu đề mang tính giật gân của hiện nãy, nó chỉ trình bày chi tiết về tỷ lệ lao động trẻ em trong các nhà máy dệt, mà tỷ lệ lao động trẻ em ở Nhà máy dệt Đông Doanh vô cùng cao, thậm chí lên tới hơn một nửa, và một bộ phận trong số họ đã hơn mười lăm tuổi nhưng là những cô gái từ mười lăm đến mười bảy tuổi vào làm việc theo chế độ bán mình làm nô lệ.
"Bây giờ chúng ta cũng đang sử dụng lao động trẻ em."
"Nhưng cháu và anh Thư Ngạn đã có biện pháp, chúng ta sẽ dùng xoay chuyển hai ba ca, hoặc là ca mười hai tiếng, ca hai ngày buổi sáng, ca hai ngày buổi chiều, hai ngày nghỉ. Trong hai ngày nghỉ, chúng ta sẽ mời thầy đến dạy công nhân học chữ. Bởi vì bài báo này cần điều tra chuyên sâu nên cần có thời gian. Cháu đã thảo luận với anh Gia Thụ rồi, đợi khi người Đông Doanh hỗ trợ Nhà máy Thông Phú mở toàn bộ, chúng ta sẽ đột ngột dùng hiện tượng bán mình làm nô lệ và lao động trẻ em để khiến bọn họ biết được nhà máy Đông Doanh phát triển mạnh mẽ ở Thượng Hải là do sự bóc lột sức lao động giá rẻ, không giới hạn mà ra. Mỗi một mảnh vải đều nhuốm m.á.u của những nữ công nhân dệt may. Thảm kịch ngày 30 tháng 5 năm 1925 vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức." Tần Du nói với Tống lão gia.
Đây là phong trào công nhân bắt đầu từ nhà máy dệt, sao Tống lão gia lại không nhớ được chứ?
Tần Du lại nói tiếp: "Vào lúc này, nhà máy Hải Đông đưa ra một đề xuất trên báo cho ngành dệt may trên toàn quốc: Trẻ em là tương lai của Trung Hoa dân quốc, hãy bắt đầu đối xử tử tế với mọi trẻ em từ chúng ta. Đồng thời chia sẻ mô hình thực tiễn của Hải Đông và người lao động cùng nhau phát triển."
Tống lão gia híp mắt nhìn Tần Du: "Ép buộc người cùng ngành áp dụng phương thức làm việc và nghỉ ngơi giống chúng ta, ép bọn họ tăng giá nhân công lên?"
Phó lão gia rút một điếu xì gà từ trong bình sứ và châm lửa: "Hầu hết các nhà máy sẽ không làm điều này trong thời gian dài, nhưng sẽ có một số nhà máy làm theo, ít nhất cũng có thể giúp một số công nhân đấu tranh cho quyền lợi của mình. Bên cạnh đó, danh tiếng của Hải Đông sẽ tốt lên, chỉ cần chất lượng đủ tốt sẽ có thể ngang hàng với xà phòng Cố Bản của ông chủ Hạng. Không ngại cạnh tranh với bất kỳ sản phẩm nước ngoài nào."
"Đây là một chu kỳ tích cực. Chúng cháu đã thảo luận với phóng viên Hướng Phi và đề nghị anh ta đăng một loạt bài theo dõi trên báo, theo dõi sự thay đổi của một số trẻ em từ Trường Công nhân Hải Đông sau năm đến mười năm, thậm, cháu hy vọng sau khi những đứa trẻ này được học hành có thể trở thành quản đốc, đốc công, thậm chí là quản lý trong nhà máy. Trong khi kiến thức thay đổi vận mệnh của chính họ, nó cũng mang lại lợi ích cho công ty. Cuối cùng, thực sự hiện thực hóa công ty và người lao động cùng nhau phát triển. Cũng sẽ có một nhóm đối chiếu, nếu không có cơ hội như vậy, hầu hết mọi người đang chạy vạy khắp nơi chỉ để nuôi sống bản thân, không có bất kỳ hy vọng hay tương lai nào."
Tần Du nói xong lập tức thở dài một hơi, cô cũng hy vọng mỗi người đều có thể thay đổi vận mệnh của mình và không cần có nhóm đối chiếu như vậy. Tuy nhiên, có thể khiến Tống lão gia thay đổi nhà máy Hải Đông trong hoàn cảnh như vậy, từ đó để toàn xã hội chú ý đến hiện tượng này, chắc chắn có thể giúp đỡ những đứa trẻ và những nữ công nhân trước trục quay ở một mức độ nhất định. Đây đã là những chuyện cực hạn mà cô có thể làm được rồi.
"Vậy cứ thế này, Gia Thụ và Tiểu Du phụ trách liên lạc với cô Hạ và phóng viên Hướng. Hai cha con Thế Phạm và Thư Ngạn chuẩn bị sẵn sàng cho công cuộc tấn công, Thế Phạm có muốn đi chào hỏi đồng nghiệp của mình không?"
"Em đã giảm giá thì bọn họ sẽ biết thôi, đến lúc đó hẵng nói cũng chưa muộn."
DTV
Tần Du phải công nhận rằng, rốt cuộc Tống lão gia vẫn là cáo già muốn đón đầu, nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi, cạnh tranh trong kinh doanh vốn tàn khốc như thế.
Phó Gia Thụ thấy mọi người muốn ai về nhà nấy sau cuộc thảo luận, anh ấy đứng bên cạnh với vết bầm tím còn chưa tan trên mặt, nói: "Hôm nay cháu đã nói với Tần Du một cách để quảng bá vải Hải Đông. Mọi người có muốn nghe không?"
"Nói đi."
Phó Gia Thụ nói về kế hoạch chuyển thể "Trâm Bích Ngọc", khuôn mặt Tống Thư Ngạn gần như co rúm lại khi nghe thấy Vương Ngọc Lâm quỳ xuống đất xin tha, lại nghe thấy Phó Gia Thụ trâng tráo nói anh muốn thêm một vai tiểu tướng quân.
Anh ấy gần như muốn ném tách trà trong tay vào đầu anh, còn muốn Hải Đông gửi vải cho sao? Anh ấy nghiến răng nghiến lợi: "Nằm mơ đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-185.html.]
"Thư Ngạn, người trên thương trường chỉ nói chuyện nhà thương, đây không phải là một cách hay sao? Hầu hết những người nghe kịch Thiệu Hưng đều là phụ nữ, không chỉ cần nhà hát lớn Hoa Mỹ mà hai công ty bách hóa khác, nhà phân phối ở Vũ Hán, Thiên Tân, Bắc Bình và Nam Kinh cũng phải tặng vé. Buổi sáng diễn kịch truyền thống, buổi trưa và buổi tối diễn dịch sáng tác, và diễn trong hai tuần, phải khiến vở kịch này nổi tiếng lên cho tôi."
"Cha." Tống Thư Ngạn thấp giọng kêu một tiếng, đến giờ ông ấy còn không biết Tần Du là người thế nào sao? Tại sao lúc này vẫn giúp Phó Gia Thụ?
Tống lão gia móc một chiếc đồng hồ bỏ túi ra: "Đã muộn rồi, mẹ con đi đường mệt mỏi, để mẹ về nghỉ ngơi sớm đi."
Tống Thư Ngạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra ngoài.
Hai thái thái đang tán gẫu bên ngoài, thấy anh ấy đi ra, Phó thái thái hỏi: "Nói chuyện xong rồi à."
"Xong rồi." Phó lão gia cười nói.
Phó thái thái tiễn Tống thái thái ra ngoài: "Minh Ngọc, đã nói rồi đấy nhé, sáng chủ nhật chúng ta cùng nhau về."
"Được thôi."
Một nhà ba người lên xe, Tống Thư Ngạn yên lặng ngồi trong xe, dưới tình huống này anh ấy phải ở lại Thượng Hải, nhưng Phó Gia Thụ có thể cùng Tần Du trở về Ninh Ba. Nghĩ đến chuyện bọn họ có thể cùng một đường quay về, sao Tống Thư Ngạn có thể vui vẻ được chứ?
Hôm nay Tống lão gia ngồi ở trên bàn ăn cơm không vui khi con trai mình không phân biệt nặng nhẹ phân biệt thứ tự ưu tiên, không ngờ khi Phó Gia Thụ muốn cùng Tần Du trở về mà con mình còn muốn đi theo?
Tống lão gia trầm giọng nói: "Thư Ngạn, con cầm lên được thì phải đặt xuống được."
"Cha, vừa rồi Phó Gia Thụ nói riêng với con là cậu ấy sẽ theo đuổi Tần Du, con..."
"Con cho rằng cha mù rồi sao? Hơn nữa cậu ấy muốn thay đổi kết cục của Trâm Bích Ngọc chính là muốn nói rõ ràng trước mặt trưởng bối là cha. Giờ đây con thiệt thòi rồi. Người ta không chỉ hợp tình hợp lý, con là thế giao, Nhã Vận cũng là thế giao, là con phụ Nhã Vận trước, cậu ấy cũng đã từng khuyên nhủ con nên không tính là có lỗi với con! Hơn nữa hôm nay người ta để mặc con đánh là đã nể tình con lắm rồi. Con còn có thể nói gì nữa?"
Tống thái thái lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận tiền gửi đưa cho Tống Thư Ngạn: "Bác Phó của con hôm nay đã đưa cho mẹ một tờ giấy chứng nhận tiền gửi tám trăm đại dương."
Hai cha con không hiểu ý đại thái thái muốn nói gì, Tống thái thái nói: "Sinh nhật Gia Ninh, con đã mua cho con bé một món quà hiếm lạ và khiêu vũ với con bé, bác trai và bác gái Phó đều cho rằng món quà này quá đắt đỏ và không phù hợp. Thế là cho con bé nhận quà và trả lại tiền cho mẹ. Lời nói ra khiến mẹ rất ngượng, người ta không đánh không mắng mỏ con mà chỉ khuyên nhủ con gái của họ một cách riêng tư thôi."
Tống Thư Ngạn cúi đầu cầm chứng nhận tiền gửi trong tay, bây giờ anh cực kỳ hối hận khi nhớ lại tất cả những chuyện mình đã làm trước đây.