Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:32
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi cũng không biết đã đắc tội vị tôn đại Phật nào? Chúng ta là cửa hàng tây của người Anh, trước kia lúc nào cũng được thả ra đầu tiên."
Quả thật việc này hơi kỳ lạ, Tần Du nói với Cát Vĩnh Hưng – người phụ trách mảng xuất khẩu này: "Tiểu Cát, tôi đến hải quan với cậu một chuyến, hỏi kỹ xem vấn đề nằm ở đâu."
"Được."
Từ đường Nhân Ký đến tòa nhà hải quan cũng chỉ có một cây số ngắn ngủn, xe kéo chạy cũng không mất bao lâu.
Tần Du đi xuống khỏi xe kéo, ngước nhìn tòa nhà hải quan sau này là biểu tượng kiến trúc của Thượng Hải trong suốt một thời gian dài.
"Người phương Tây sử dụng tiền của người Trung Quốc nên không đau lòng mà! Tòa nhà hải quan này đã ngốn bốn triệu năm trăm lượng bạc." Tiểu Cát nói với Tần Du: "Bên trong trang hoàng còn xa hoa hơn cả khách sạn Hội Trung ở bên cạnh."
Tần Du nhìn thấy một pho tượng người nước ngoài mà nàng xa lạ được dựng trước cửa tòa nhà hải quan quen thuộc. Nhìn chú thích bằng tiếng Anh ở bên dưới, đây là Hurd, cục trưởng thuế người nước ngoài nhiệm kỳ đầu tiên của hải quan Trung Quốc, vì để tưởng nhớ những cống hiến của ngành hải quan và bưu chính của Trung Quốc với ông ta, chính phủ quốc dân cố ý di dời tượng động của người này từ công viên Bến Thượng Hải đến trước cổng tòa nhà hải quan mới hoàn thành này.
Cống hiến ư? Trong gần một trăm năm trước khi Tân Trung Quốc được thành lập, hải quan của Trung Quốc đều bị chi phối bởi Cục thuế nước ngoài. Sự cống hiến này chẳng cần thì hơn?
Đời trước, khi Tần Du biết được giai đoạn lịch sử này, cô còn xem qua một bài văn nói rằng, nếu không phải người Anh quản lý hải quan, thì người Trung Quốc không thể quản tốt được. Vì thế bất kể là Đại Thanh hay Dân Quốc đều giao cho người nước ngoài quản lý hải quan.
Khi ấy, cô thật sự mong người này có thể nhìn thấy cảng Dương Sơn Thượng Hải trăm năm sau, để ông ta thấy rằng dưới sự quản lý của người Trung Quốc, nơi này ngày đêm xử lý hàng hóa khắp các nơi trên thế giới, là bến container hiện đại có hệ thống tự động hóa cao.
Tần Du đi theo Tiểu Cát vào tòa nhà hải quan, trong tòa lầu người qua kẻ lại, có cả người phương Tây tóc vàng mắt xanh và người Hoa mắt đen tóc đen. Ở đây nào giống một cơ quan nhà nước của Trung Quốc chứ? Thoạt nhìn y như một công ty với vốn đầu tư nước ngoài.
Tiểu Cát dẫn cô tìm một người Hoa mặc áo dài đeo kính: "Anh Dương, giám đốc chúng tôi vẫn luôn theo dõi, hỏi chúng tôi tại sao vẫn chưa được lấy hai chiếc máy dệt kia ra? Hôm nay, cô ấy tự tới đây hỏi thử."
Người Hoa trước mắt này ngước nhìn Tần Du, sau khi thẫn thờ giây lát, anh ta khụ một tiếng: "Anh Cát, tôi đã quen anh hơn ba năm rồi, đồ vật của các anh luôn được ưu tiên lấy ra trước. Sao anh vẫn không nghe hiểu những gì tôi đã nói thế? Không phải tôi không chịu thả mà là tôi không thể thả được."
"Anh Dương, nếu anh không thể thả được, chắc chắn là nghe theo lệnh cấp trên. Không biết anh có thể nói với tôi một chút là vị nào nói rằng không thể thả được không? Ít nhất, anh để tôi đi thắp hương bái phật, cũng biết mình cúng vị nào chứ, anh nói có đúng không?" Tần Du bước tới hỏi.
Anh Dương này nhìn cô: "Cô tìm thử Lý Duy cấp trên của tôi."
Tần Du nhớ tới lời Charlie Hà vừa nói, anh ta bảo rằng cô sẽ phải khóc, chẳng lẽ là?
Có thể tìm được đúng người thì dễ xử lý rồi, Tần Du cảm ơn anh Dương, quay người đi ra ngoài định tìm Lý Duy này hỏi cho rõ ràng, thì nghe thấy Tiểu Cát ở bên cạnh cô khó xử nói: "Lý Duy không phải là người Hoa mà là người phương Tây."
"Là người phương Tây?" Nhớ tới những gì Charlie Hà nói, cô bèn hỏi: "Có quan hệ tốt với Charlie Hà à?"
"Sao Charlie Hà có thể bám được người nước ngoài này chứ? Đó là chủ nhiệm của ban thanh tra đấy." Tiểu Cát sợ Tần Du không hiểu bèn giải thích với cô: "Giang Hải là cửa lớn, người đứng đầu là cục trưởng thuế, bên dưới ông ta còn có hai phó cục trưởng thuế, ngoài ra còn cho thành lập năm phòng ban như tổng vụ, thư ký, kế toán, giám sát, kiểm tra. Chủ nhiệm của mỗi phòng ban đều là người nước ngoài, vị này là chủ nhiệm của ban thanh tra giám sát."
"Tiểu Cát, cậu nói anh ta có quan hệ rất tốt với Henry đúng không?" Tần Du lập tức hiểu ra, Henry là người Anh, vẫn luôn làm việc cho Smith ở Thượng Hải, cho nên quen thuộc với đám phương Tây trên đất Thượng Hải này.
Đây cũng là một trong những lý do phu nhân Smith và Bob lại tới tìm mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-187.html.]
Quả nhiên, Tiểu Cát trả lời: "Là bạn của ông Smith, chỉ có điều người bạn này không có giao tình gì với phu nhân mà thôi."
Lúc này Tần Du đã biết, Charlie nói cô sẽ khóc là có ý gì rồi? Cô là giám đốc của bộ phận đại lý máy dệt, máy dệt họ bán hay linh kiện và các nguyên liệu hao tổn đều là sản phẩm nhập khẩu. Sau này ngoài máy dệt của đại lý xưởng Hưng Hoa ra, nếu hải quản cố tình gây rắc rối cho bạn, thế thì về sau còn làm ăn gì nữa?
Tuy bản thân suy đoán như vậy nhưng cô không có bằng chứng xác thực về việc người ta cố ý gây khó dễ cho cô, Tần Du nói với Tiểu Cát: "Cậu có quen biết với Lý Duy này không?"
"Bình thường chúng tôi cũng không thể gặp được người Tây dạng này. Cho dù phu nhân Smith mời anh ta ăn cơm, cũng phải xem người ta có nể mặt hay không."
Đây chính chuyện phiền toái nhất, không gặp được người Tây, chỉ có thể gặp người Hoa, nhưng đối phương lại không dám làm nếu như không có chỉ thị của người Tây.
Bây giờ chỉ còn một cách là cô đi tìm Bob, nói với anh ấy rằng Henry đang tìm người của hải quan giở trò. Nhưng nếu Henry có thể giở trò, thì chắc anh ta đã đoán chính xác rằng phu nhân Smith không có mạng lưới quan hệ trong hải quan nên mới dám làm như vậy nhỉ?
Trong lúc phu nhân Smith đang cạnh tranh khốc liệt với Henry, cô đi tìm Bob thì chẳng phải sẽ gây thêm rắc rối cho bà ấy à?
DTV
Nhà họ Phó kinh doanh vận chuyển tàu bè, chắc hẳn họ có quan hệ với hải quan, chỉ có điều không biết người đó có mạnh hơn Lý Duy mà Henry quen biết này không?
"Tôi đi gọi điện thoại, ở đây có điện thoại công cộng không?"
"Tới chỗ anh Dương ấy, không thể thả hàng của chúng ta, nhưng vẫn nể mặt cho mượn điện thoại được."
Tiểu Cát dẫn cô tới chỗ nhân viên kiểm tra họ Dương vừa nãy, tần Du chỉ mong hôm nay Phó lão gia không chạy tới văn phòng.
Nghe thấy giọng nói không rõ ràng lắm của Phó lão gia trong điện thoại, lòng Tần Du mới lắng xuống: "Bác Phó, bác có quen ai ở hải quan không?"
"Cháu gặp phải một chút chuyện, có thể cần nhờ người giúp đỡ tìm chủ nhiệm Lý Duy của ban giám sát một chút."
Phó lão gia nói với cô: "Tìm David Kaufman, ông ấy có quan hệ rất tốt với một vị phó cục trưởng thuế ở hải quan. Cháu biết hải quan do người nước ngoài điều hành, bác nhờ quan hệ giúp cháu giải quyết nhưng chỉ được một lần, ít nhất cháu tìm ông ấy, vị này đang tại chức sẽ hiệu quả hơn."
Tần Du nghe ông ấy nói vậy bèn cúp máy, gọi điện cho David. David bảo cô chờ ông ấy ở trước cổng tòa nhà hải quan, lát nữa ông ấy sẽ tới.
Tiểu Cát đứng bên cạnh cô, nghe thấy cô nói hai câu tiếng Anh, nhưng không nghe rõ cô nói gì trong điện thoại bèn hỏi: "Giám đốc Tần, bây giờ phải làm thế nào đây?"
"Chờ bạn tôi tới, xem thử ông ấy có cách giải quyết không?" Dĩ nhiên Tần Du sẽ không nói trước mặt anh Dương, bạn có có thể quen biết với lãnh đạo cấp cao ở đây: "Đi thôi! Chúng ta ra cổng."
Tần Du dẫn Tiểu Cát đi tới cổng của tòa nhà hải quan, trên mép bức tượng điêu khắc của Hurd và trên chính đất nước của mình, cô chờ người phương Tây tới tìm người của họ giải quyết khó khăn giùm mình.
Tần Du và Tiểu Cát đợi khoảng chừng mấy phút thì có một chiếc xe Bentley đi tới, sau khi đỗ xe xong, Kaufman David bước từ trên xe xuống, đầu đội mũ dạ.
Tần Du vội sải bước tới "David, ông đến nhanh thật đấy."
"Cô là khách quý của tôi, với tôi mà nói chuyện của cô chính là chuyện quan trọng nhất."
"Tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn bè, thì ra ông chỉ coi tôi là khách hàng."