Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:18
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một phe ngã xuống, hơn nữa đấu đá trong nội bộ rất nhiều, cần phải nhanh chóng ổn định lại, cô cũng được xem như là cánh tay phải của phu nhân?
"Được, tôi bằng lòng chấp nhận thử thách." Tần Du nhìn Bob: "Nhưng anh và phu nhân có thể cho tôi một tuần nghỉ ngơi không? Tôi muốn về quê giải quyết một số việc riêng."
"Tất nhiên, vậy chúng tôi sẽ để Charles ở lại thêm vài hôm nữa? Đợi đến khi cô quay về sẽ công bố."
"Được."
Sáng hôm sau, có một tờ công văn được đánh bằng tiếng anh dán trên bảng thông báo ở sảnh lớn dưới tầng cửa hàng Tây.
Vì muốn phát triển công việc của công ty, phái phó chủ tịch của công ty Henry đi đến Hồng Kông chuẩn bị mở văn phòng, tờ công văn này vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu rõ, thắng thua đã rõ.
Phu nhân Smith nắm được Minh Thái trong tay, người ở bộ phận dệt may đều tươi cười vui vẻ, còn người ở bộ phận bất động sản lại không biết mình sẽ đi con đường nào.
Nhưng ai cũng biết Charles Hà là cánh tay phải của Henry, thỏ mất đuôi không mọc lại được. Nhất thời, người trong bộ phận bất động sản đều hoảng loạn.
Bọn họ đều đang bàn tán xem ai sẽ là người đến thay vị trí của Charles Hà, có thể sẽ là Bob kiêm nhiệm chăng?
Charles Hà ngồi trong văn phòng, tựa người vào thành ghế, anh ta cầm chiếc bật lửa, liên tục mở rồi đóng nắp lại, anh ta chắc chắn mình sẽ phải đi rồi, chẳng thà nhân dịp còn chưa cút xéo, kiếm thêm chút tiền tiêu vặt?
Anh ta gọi điện thoại cho một giám đốc xưởng Kiến Tạo ở nhà họ Niên: "Giám đốc Tuyên à! Ông chủ của ông quay về Ninh Ba rồi, tôi biết rồi. Tôi muốn hỏi ông, bây giờ Henry của chúng tôi đã thăng chức, có phải mọi người cũng nên thể hiện chút lòng thành gì không?"
DTV
Giám đốc Tuyên cũng biết chuyện đấu trong nội bộ của Minh Thái, nghe thấy thế thì lập tức nói: "Thế thì tốt quá rồi, nhất định chúng tôi sẽ thể hiện lòng thành! Giám đốc Hà, Henry thăng chức rồi? Anh cũng sắp thăng chức rồi."
"Người Trung Quốc có thể ngồi vào vị trí của tôi đã cao lắm rồi, không muốn nữa. Sau này là Henry làm chủ rồi, sẽ không phiền phức như bà Tây kia nữa. Phải rồi! Chúng ta đều dễ làm việc rồi"
"Đó là điều chắc chắn, đợi chút tôi lập tức qua đó."
Thế là, sau khi giám đốc Tuyên của nhà họ Niên này đưa hai nghìn đồng đại dương cho Charles thì vui sướng gọi điện báo cho ông chủ Niên đang ở Ninh Ba xa xôi, nói cho ông ta biết, lãnh đạo cấp cao ở Minh Thái đã có biến động lớn, Henry được thăng chức, hôm nay anh ta vừa mới đưa cho Charles Hà hai nghìn đồng đại dương, có điều bà Tây về nhà rồi, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng kiếm lại được số tiền này.
Ông chủ Niên ở Ninh Ba nhận được điện báo, tuy rất hận cái tên Charles Hà giả tạo quá nhiều mưu kế, vừa cho chút ít lợi lộc nhưng lại muốn nhiều như thế? Bỏ đi bỏ đi, ngẫm lại, nếu Henry có thể thăng chức, chắc chắn sẽ hủy đơn đặt hàng của lão Tống, cô gái kia cũng không giành được đơn hàng? Ít ra cũng coi như xả được cơn giận?
Chập tối thứ bảy, Tần Du đứng trên tầng hai thì nhìn thấy Phó Gia Thụ đang kiểm tra xe.
Cái loại xe cổ của một trăm năm về trước này, Tần Du vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu qua, dù sao thì tháo dỡ loại xe chạy bằng dầu này ngoài tốn tiền ra thì còn cần phải có kiên nhẫn khai quật khảo cổ nữa.
Thấy bọn họ đang kiểm tra, Tần Du nhìn mà ngứa ngáy tay chân, cô đi xuống đứng ở bên cạnh, nắp động cơ xe được mở ra, Tần Du ló đầu lại nhìn.
Kiếp trước Tần Du làm về thiết kế xe nhiên liệu, sau khi chuyển sang quản lý cô làm chủ cửa hàng xe điện đầu tiên trong tập đoàn, xe nhiên liệu là nghề nghiệp cũ của cô.
Thấy Phó Gia Thụ quay cờ lê mạnh như thế, trái tim của Tần Du cũng run lên, cô sợ sẽ làm xước mất chiếc xe. Không không không, Tần Du mày phải hiểu rõ một điều, đây không phải là đồ cổ, đây là xe sản xuất trong thế giới này.
Phó Gia Thụ không biết Tần Du đang đứng đó thơ thẩn cái gì, anh hỏi: "Em làm gì đấy?"
"Không có gì không có gì, anh cứ làm tiếp đi!"
Phó Gia Thụ ở cùng cô lâu như thế, biết cô có sở thích đam mê về máy móc nên đã nói về nguyên lý hoạt động của động cơ với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-191.html.]
Tần Du không thể nói đây là nghề nghiệp của cô được nên chỉ có thể lặng lặng lắng nghe, do hạn chế của các kỹ thuật, xe ở thời đại này vừa cồng kềnh, hiệu suất lại thấp.
Bác Kim lái con xe Ford đến, ông ấy xuống xe rồi nói: "Cậu chủ, tôi đã mang hết linh kiện trong danh sách về rồi, cũng đã đổ xăng xong rồi."
"Ông đánh dấu những thứ chuẩn bị mà trong nhà ở nhà cũng có trong danh sách lại đi, rồi bỏ hết vào trong hòm dụng cụ."
"Được!"
Tần Du thấy bác Kim lấy ra một cái hộp, trong đó có trục cong, viên ngói...
Mấy cái thứ này? Phải mang theo sao? Trong khái niệm của Tần Du, xe xuất hiện trục trặc phần lớn đều là do linh kiện, chỉ cần bảo dưỡng định kỳ, phụ kiện máy móc sẽ rất ít khi hỏng hóc, mấy người này còn mang theo cả miếng thiếc: "Tôi nói này anh em, anh mang theo mấy thứ này làm gì?"
Thiếc tích điện rất thấp, cường độ không đủ, dùng để hàn linh kiện điện tử trên bảng điện tử đã đành, mang lên xe làm gì?
Anh nói lỡ trên đường có xảy ra chuyện thì có thể dùng để hàn các linh kiện. Cái này? Nổ máy nhiệt độ cao, dùng để hàn mất bao lâu chứ?
Kiểm tra xong xe của mình, anh lại kiểm tra chiếc xe khác với bác Kim, Tần Du hỏi: "Bốn người đi hai xe về sao?"
Về Ninh Ba thôi, dáng vẻ này, còn chuẩn bị đầy đủ hơn cả việc đời trước cô lái xe đi tuyến Tứ Xuyên và Tây Tạng nữa.
"Đúng vậy! Như thế lỡ như giữa đường có hỏng hóc gì thì vẫn còn một chiếc xe có thể chạy, cũng có thể kéo, em không thể trông mong vào xe cứu viện được, xe cứu viện bảo em đợi một ngày còn có thể, đôi lúc ngay cả xe cứu viện cũng không thể đổ xăng cho em được, chỉ cho em mấy chục lít rượu mạnh, bảo em dùng lúc cấp bách."
"Rượu ư?" Suy nghĩ này rất tiến bộ, một trăm năm sau metanol là một nguyên liệu sạch cũng là một hướng đi
"Không lẽ em cho rằng xe biết uống rượu chứ? Rượu không đủ nóng mà thôi, mấy chục lít chạy được bốn năm cây đã hết rồi." Phó Gia Thụ trêu cô.
Tần Du lườm anh: "Đường cong áp lực nổ của Ethanol còn sốc hơn cả xăng. Cũng giống như công suất của mô men xoắn dưới áp lực nổ sẽ càng cao, sẽ ảnh hưởng đến linh kiện của xe, nhiều lần như thế động cơ sẽ báo hỏng thôi!"
Thảo nào người có tiền cũng thà đi xe lửa chứ không muốn đi xe ô tô, cũng là do quá phiền phức.
"Thế nên mới chuẩn bị sẵn xăng!" Phó Gia Thụ và bác Kim cùng nhau chuyển đồ: "Em hiểu về xe à?"
"Hiểu hơn tưởng tượng của anh nhiều đấy." Tần Du cho anh một đáp án rất thành thật, một trăm năm sau, cô cũng được coi như là người có tiếng tăm ở trong nghề.
"Được rồi! Trên đường quay về, em ngồi cạnh anh, anh dạy em?"
Tần Du thấy như thế cũng được, tuy cái loại xe cũ này khiến cô có một suy nghĩ xốc nổi muốn đập tay lái.
Nhưng mà, ai bảo bây giờ cô đang sinh sống trong thời đại này cơ chứ? Lỡ như có chuyện gì, lái xe, dựa vào bản lĩnh của tài xế là mình, lái xe vẫn sẽ nhanh hơn một chút.
"Được!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Du tập luyện xong, cô tắm rửa, ăn sáng xong, sau khi tóc khô xong, Ni Nhi buộc tóc cho cô, hôm nay sẽ ở trên đường cả ngày, thế nên Tần Du cũng không trang điểm, chỉ bôi kem dưỡng da, để mặt mộc, xách hành lý đi sang nhà hàng xóm.
Phó Gia Thụ bỏ hành lý lên trên xe của bác Kim cho cô.
Phó thái thái và Văn Tú đi ra, nói với người đàn ông nhà mình: "Tôi biết rồi! Đến nơi tôi sẽ gọi điện cho ông."
"Biết được là tốt." Phó lão gia đưa hành lý của Phó thái thái cho Phó Gia Thụ: "Đánh bài cũng phải biết kiềm chế một chút, đừng nghĩ tôi không ở bên cạnh bà bà lại chơi từ sáng đến tận tối."