Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:21
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ông nói linh tinh gì đấy? Tôi đi tìm người phụ nữ tên Trương Tú Phương kia để hả giận chứ có phải đi đánh bài đâu, đánh bài tôi về nhà cũng đánh được mà."
Phó Gia Thụ cầm lấy hành lý của mẹ rồi đặt vào trong xe của bác Kim, xe của anh để chở người còn xe của bác Kim để chở đồ.
Phó lão gia thấy vợ mình lên xe, sau đó nói với Phó Gia Thụ đã ngồi vào vị trí ghế lái: "Quay về trường học của nhà chúng ta xem xem, hỏi hiệu trưởng Trương, phòng học và giáo viên, còn cả đám trẻ nữa xem xem có khó khăn gì không? Hiệu trưởng Trương da mặt mỏng, sẽ không nói đâu."
"Con biết rồi ạ."
Phó thái thái lên xe của bọn họ, tú văn lên xe của bác Kim. Mấy hôm nay Tần Du ở một mình quen rồi nên đã quên mất tiểu thư phu nhân nhà người ta đều sẽ mang theo người làm hầu hạ.
Phó Gia Thụ lái xe ra ngoài, bác Kim ở đằng sau cũng lái theo, chiếc xe đi đến tống công quán đón Tống thái thái.
"Bác trai nói cái gì mà trường học nhà mình?"
"Cha anh có một một ngôi trường ở quê nhà, đám trẻ dưới quê chỉ cần bằng lòng là có thể đi học, hiệu trưởng Trương là một người đơn giản, không biết cách nói chuyện thế nên mới bảo anh quay về xem sao."
"Người giống như lão Trương chỉ biết làm việc chứ không biết khóc than." Phó thái thái nói: "Không giống như hai hiệu trưởng ở Thượng Hải, vừa biết làm việc làm vừa biết than."
Nhà họ Phó mở trường học ở quê nhà và Thượng Hải, giáo viên đều được tuyển chọn kỹ càng, mà học phí lại không khác mấy so với trường bình thường, tiền học bổng lại rất cao, một nửa già học sinh đều dựa vào tiền học bổng để có thể hoàn thành việc học.
Cũng chính vì như thế, nếu như miễn giảm tiền học phí, đám trẻ không chịu khó học hành cũng uổng phí, tiền coi như đổ sông đổ bể.
Ba người nhà họ Tống đang ăn cơm, Tống thái thái có rất nhiều tâm tư, giao lại mọi chuyện trong nhà cho Lão Nhị tư lợi, chỉ sợ sắp xếp không ổn thỏa.
Nghĩ đến đây bà ấy lại nhớ đến những lời của Phó thái thái: "Bà cái đồ đầu gỗ này? Bà tự nghĩ mà xem, liệu có phải không có bà nhà họ Tống sẽ không sống nổi không? Lúc Tô Đông Pha nói 'gặp nhau không nói, chỉ có nước mắt chảy thành dòng', chẳng phải chớp mắt đã ôm Triệu Vân mặn nồng sao? Ngày tháng của bà mới là ngày tháng, ông ta làm loạn ở đó thì liên quan gì đến bà chứ?"
Tống thái thái lại xác nhận lại lần nữa: "Thế thì cứ giao lại cho Lão Nhị đi?"
Tuy Tống lão gia chê Lão Nhị cũng là một kẻ không biết đủ, nhưng dưới quê kể ra tính cả chủ trì cũng chỉ có ba mươi người tới, thành thật mà nói nếu như không phải vợ của ông ấy suy nghĩ nhiều thì cũng không có nhiều chuyện như thế. Nếu như giống như ông ấy, Đông Hải vừa là xưởng in nhuộm vừa là xưởng in vải, còn hai đầu Thanh Đảo Thượng Hải, rất nhiều các cửa hàng trên toàn quốc đều buôn bán với bọn họ. Hơn nữa ông ấy còn đầu tư vào mười lăm công ty, nếu như nghĩ nhiều như vợ của ông ấy, chẳng phải ông ấy sẽ bị điên từ lâu rồi sao?
"Cứ giao lại cho nó đi, nói với nó, nếu như không quản lý tốt thì đưa cho Tiểu Ngũ quản lý, Tiểu Ngũ cũng học xong cấp hai rồi."
Những lời này cũng nói ra được sao? Vừa nói xong, Tiểu Ngũ suy nghĩ nhanh nhẹn? Lão Nhị và Lão Ngũ vốn không có gì, lần này chắc chắn sẽ nảy sinh hiềm khích, Lão Tam lại thích gây sự.
Tống thái thái cũng lười giải thích với Tống lão gia, ông ấy lại không hiểu chuyện trong nhà còn gây thêm chuyện, cuối cùng bà ấy xác nhận lại: "Lão gia, ông thật sự không muốn đưa Tiểu Lục ra ngoài sao?"
Nhắc đến chuyện này, tự dưng mấy hôm nay Tống lão gia lại thấy phiền lòng, hôm đó sau khi từ nhà họ Phó quay về, ông ấy đã nói với vợ mình vài câu, nói bà ấy thiên vị người ngoài, tình cảm giữa bà ấy và Tiểu Du tốt. Rõ ràng bà ấy có thể giúp đỡ con trai mình, con trai cũng đã biết lỗi rồi, chắc chắn sau này sẽ đối xử tốt với Tiểu Du, chỉ cần khuyên nhủ Tiểu Du quay đầu, đợi hai người họ có con rồi, hai vợ chồng son sẽ tốt lên thôi.
Nghe được những lời này, vợ ông ấy lại lườm ông ấy một cái rồi đi lên trên tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-192.html.]
Để lại một mình ông ấy nhìn cầu thang, nghĩ không hiểu bà ấy đang do dự điều gì? Chỉ là đêm đó nằm ở trên giường trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Trước đây trong lòng ông ấy đều là những người phụ nữ trẻ trung, bây giờ trái lại, suốt ngày ông ấy chỉ nghĩ đến người vợ đã có tuổi, mặt đầy nếp nhăn của mình.
Tại sao lại phải ngủ ở phòng khách? Ngủ chung một phòng, lớn tuổi rồi, nằm ở trên giường, không cần làm bất cứ chuyện gì, hai người nói chuyện với nhau, nói về con cái không tốt à? Ngày nào ăn cơm cũng gặp nhau, nói chuyện cũng ít đến đáng thương.
Chuyện con trai, con dâu bà ấy cũng không để tâm. Có muốn đưa Tiểu Lục ra ngoài hay không, bà ấy để tâm lắm à?
"Không cần." Tống lão gia không vui trả lời lại.
Tống thái thái lắc đầu, thấy không đáng cho Tiểu Lục, tuổi trẻ như hoa tươi, mới mấy ngày đã bị ông lão ném sang một bên. Nếu như cô gái đó đi theo tiểu thư nhà mình, chẳng phải sẽ vui vẻ hơn nhiều sao? Trên đời này làm gì có thuốc hối hận? Cũng giống như con trai nhà mình, còn nhung nhớ Tiểu Du vậy. Không phải bà ấy không muốn giúp đỡ con trai của mình, không phải bà ấy không biết những điểm tốt của Tiểu Du. Nhưng người ta chỉ có một người mẹ sống nương tựa vào nhau, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Bây giờ cuộc sống của người ta đang rất tốt, bà ấy lấy cái gì ra để khuyên nhủ cô ở bên con trai của mình chứ?
Mở miệng là có thể nói xin lỗi đều không coi phụ nữ người ra ra gì. Cũng giống như người đàn ông ở trước mặt bà ấy vậy. Hỏi ông ấy vài lần, có muốn đưa Tiểu Lục đi không, ông ấy lại nói một câu "không cần". Ông ngủ vài ngày, cảm giác mới mẻ qua đi, xong rồi vứt người ta vào tủ y như quần áo vậy, thế nửa đời sau của con gái nhà người ta thì sao.
DTV
Tống thái thái cầm khăn tay lên lau miệng: "Tôi hiểu rồi."
Bên ngoài có tiếng xe ô tô, Tống thái thái đứng dậy, giơ tay định cầm hành lý nhưng Tống lão gia đã nhanh hơn bà ấy một bước, đi ra ngoài cửa với bà ấy. Nhìn mái tóc bạc của bà ấy. Bà ấy ấy à, bị ảnh hưởng bởi một chút chuyện cỏn con, còn muốn đến Thượng Hải sớm, cùng nhau đánh bài, cùng nhau dạo phố với đám Phó thái thái là được rồi.
Phó Gia Thụ xuống xe cầm lấy hành lý của Tống thái thái: "Thím, thím ngồi chung với mẹ cháu đi. Còn hành lý cháu sẽ để ở xe sau."
Tống Thư Ngạn thấy Phó Gia Thụ lên xe, ở hàng trước Tần Du đang ngồi trên ghế phụ, anh ấy hít sâu một hơi, ngừng lại một chút sau đó nói với Tần Du: "Sức khỏe của mẹ anh không được tốt lắm, em hãy chăm sóc bà ấy cẩn thận nhé."
"Anh cứ yên tâm. Nhanh chóng tận dụng thời gian bán hàng tồn để giảm thiểu tổn thất đi."
"Anh biết rồi."
Tống lão gia dặn dò vợ mình: "Về quê thì đừng quan tâm quá nhiều, mọi chuyện đều có cách xoay chuyển."
"Ừ, tôi với Tiểu Du cùng nhau về."
Lúc Tống thái thái trả lời ông ấy, Phó Gia Thụ cũng đã khởi động xe ô tô rồi.
Tống lão gia nhìn chiếc xe chầm chậm rời đi, mỗi lần ông ấy rời khỏi quê nhà cũng thế này, chỉ là vợ cùng với đám di thái thái đứng ở ngoài cửa tiễn ông ấy rời đi mà thôi.
Lúc này đột nhiên ông ấy lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết liệu mỗi lần bà vợ già tiễn ông ấy rời đi có suy nghĩ này hay không?
Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi thành phố, Tần Du bằng lòng học lái xe, Phó Gia Thụ bèn chỉ dạy cho cô một cách nghiêm túc.
Ở kiếp trước, Tần Du du học ở Đức đã quen với việc lái xe không giới hạn tốc độ trên đường cao tốc, khi về nhà nhìn thấy tốc độ giới hạn là 100 hoặc 120, cô cảm thấy lái xe không thoải mái.
Người như cô, không phải nên tua đến một trăm năm sau, để hưởng thụ cảm giác tốc độ cao hay sao?