Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 198
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:36
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sao không thể nhận? Chẳng phải vẫn cần dựa theo quy củ ư?" Tam di thái cầm khăn che miệng cười: "Dù nói thế nào thì em sáu cũng là bậc bề trên của Đại thiếu phu nhân."
Lục di thái nghe được tin này chợt đau lòng thay tiểu thư, lão gia đuổi con hồ ly tinh kia đi thì thế nào? Chẳng phải trong lòng thiếu gia vẫn không có tiểu thư ư, thậm chí có thể vì vậy mà hận vợ mình.
Chỉ có điều, với thân phận này của mình, sao có thể đi an ủi tiểu thư được? Tiểu thư chỉ dẫn một người hầu là bản thân từ Hồ Châu tới đây, bây giờ mà biết mình thành di thái thái của lão gia, chắc chắn sẽ rất buồn.
Đến lúc đó, bọn họ ở chung dưới một mái nhà, Lục di thái được lão gia sủng ái, tiểu thư lại bị thiếu gia lạnh hạt, chẳng biết sẽ xấu hổ tới cỡ nào?
Thật ra, tiểu thư theo Đại thái thái về Ninh Ba sẽ tốt hơn là ở Thượng Hải bị Đại thiếu gia ghét bỏ, đợi gặp mặt phải khuyên tiểu thư mới được.
Những người phụ nữ ở trong viện tử đều có tâm tư riêng.
Chưa tới một ngày, toàn bộ đại trạch của nhà họ Tống đều đang thảo luận việc này, đều muốn xem con hồ ly tinh kia dụ dỗ người bằng cách nào, lại có thể khiến Đại thiếu gia từ bỏ đại thiếu phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc.
Những lời đồn khốn kiếp kia truyền tới tai A Phương đang thay Đại thái thái quản lý gia đình, bà ta thật sự sắp tức ngất đi rồi.
Đám di thái thái cũng được coi như một nửa chủ, A Phương không thể nói gì, nhưng người làm trong nhà đều là của nhà họ Tống, thuộc quyền quản lý của bà ta.
Lúc ăn cơm trưa, A Phương gọi tất cả những người làm trong nhà trừ người gác cổng và những người hầu bên cạnh tiểu thư, thiếu gia không ra ngoài được tới trước nhà chính.
Ba ta nhìn chừng ba mươi người đứng phía dưới, cả đám người đang ríu rít thảo luận chuyện của chủ nhà.
"Đứng thẳng lên cho tôi." A Phương lạnh lùng nói: "Có một chuyện, tôi nghĩ mọi người rất rõ ràng, chúng ta tới nơi này là để làm việc cho chủ nhà, không phải đến để lắm mồm. Chuyện của chủ nhà không phải thứ mà các người nên bàn tán. Lần sau, nếu để tôi biết ai ở sau lưng nói huyên thuyên, không cần đợi Đại thái thái về, tôi sẽ cho những người đó nghỉ việc hết, không cần biết các người đang hầu hạ di thái thái, tiểu thư hay thiếu gia nào."
A Phương đang răn dạy người hầu, Nhị di thái vội bước đến: "A Phương, dù là lúc chị cả ở nhà cũng chưa từng tùy tiện gọi người hầu bên cạnh di thái thái tới dạy bảo. Hôm nay, bà làm chuyện gì thế này?"
A Phương vội chạy tới trước mặt bà ấy: "Nhị di thái, hai ngày nay Đại thái thái không ở nhà, lời đồn truyền khắp cả nhà. Nếu đợi lão gia và phu nhân về nghe thấy những lời không hay ho này, e là sẽ không vui. Vì thế tôi mới dặn dò người dưới một câu, để bọn họ làm những việc nên làm, không bàn tán linh tinh."
Tam di thái lả lướt đi từ bên ngoài tới: "A Phương, ai nói bậy? Bà nói cho rõ xem ai tán dóc linh tinh? Có một số việc không thể tránh được, có câu cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng. Nếu không có những chuyện bậy bạ kia thì sao lại có tin đồn được?"
Ngũ di thái đứng bên cạnh Tam di thái, cầm khăn chống tay vào eo: "Tôi ngửi thấy cái gì cũng buồn nôn, bà gọi người bên cạnh tôi đi, chẳng có ai bưng ống nhổ cho tôi nữa."
Ngũ di thái nói xong còn làm bộ muốn nôn, Nhị di thái đi tới vỗ lưng cho bà ấy: "Cô đang mang thai cũng đúng là tạo nghiệp. Ăn không được, ngủ không ngon, bây giờ còn có người gọi mất người hầu bên cạnh!"
Thời gian nôn nghén nặng nhất của Ngũ di thái đã qua, bây giờ nôn khan nửa ngày cũng chẳng nôn được cái gì ra.
Chỉ có điều, trong bụng bà ấy là giọt m.á.u của nhà họ Tống, A Phương sao dám thờ ơ, vội cho người dìu Ngũ di thái vào trong nhà chính ngồi: "Ngũ di thái, tôi chỉ gọi họ tới đây nói đôi lời, để bọn họ không tùy tiện loan truyền những lời bậy bạ, chỉ một lát mà thôi."
Tam di thái trợn mắt: "Chỉ chốc lát? Bên cạnh bọn tôi không có ai, chuyện này là thế nào? Lời của quản gia như bà mới là thánh chỉ của hoàng đế, không nghe không được. Ồ! Đúng rồi, A Phương, bà được ai bổ nhiệm làm quản gia thế?"
A Phương thấy tiểu thư nhà mình số khổ nên lúc đối phương bảo mình lấy chồng, bà ấy đã không đồng ý, ở bên cạnh tiểu thư, muốn ở cùng nhau tới già.
DTV
Vì thế, A Phương rất tận tâm với chuyện của tiểu thư nhà mình. Bà ấy hiểu rõ nỗi khổ của Đại thái thái, lúc này phu nhân mới ra ngoài mấy ngày, đám người dưới kia đúng là khốn kiếp, nhất là Tam di thái này, chuyên gia quấy nước thêm đục, làm gia đình không yên ổn.
Sức khỏe của Đại thái thái đã như vậy còn phải quan tâm tới chuyện của Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, đến lúc trở về lại phải đối mặt với cục thế rối như mớ bòng bong này thì bà ấy sao dám nhìn mặt tiểu thư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-198.html.]
A Phương bị Tam di thái nói vậy thì mắt ầng ậng nước, phu nhân biến thành thế này là vì đám yêu quái dưới kia chọc tức. Đợi Đại thái thái về, bà ấy nhất định phải khuyên đối phương đi am ni cô cho xong. Cứ mặc cho đám yêu ma quỷ quái này gây rối ở đây, chí ít cũng được yên tĩnh một thời gian.
Đám người làm thấy Tam di thái cãi nhau với A Phương đều đứng xem kịch, bây giờ Đại thiếu gia làm ra chuyện này, lại còn xích mích với lão gia, sao ông ấy không oán hận Đại thái thái quản con trai không nghiêm cho được? A Phương là người hầu của bà ấy thì còn đắc ý được mấy ngày? Lại còn cãi nhau với di thái thái?
"Tôi bổ nhiệm." Một giọng nói truyền tới.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người ở cổng.
Trước cổng, một cô gái trẻ tuổi đang dìu Đại thái thái của bọn họ đi qua cánh cửa tiến vào trong sân.
A Phương thấy Đại thái thái về cũng không quan tâm tới mấy người này, vội chạy về phía trước kêu lên: "Phu nhân."
Tống thái thái đưa tay ra cầm lấy tay A Phương, vừa rồi Phó Gia Thụ đưa họ tới cổng nhà họ Tống, tới nơi thì phát hiện mấy vị di thái thái bắt tay làm khó bà ấy. Đại thái thái vốn còn do dự có để A Phương lại giúp Nhị di thái xử lý chuyện nhà không.
Bây giờ nghĩ một chút, bản thân mới rời nhà vài ngày mà bọn họ đã tới bắt nạt A Phương, nếu mình đi nhiều ngày nhiều tháng thì chẳng phải bà ấy sẽ bị bọn họ ăn mất?
Tống thái thái đứng bên cạnh A Phương, nhìn bà hai một chút, rồi lại nhìn bà năm đang ngồi trên ghế. Ngũ di thái bị bà ấy nhìn mà sợ hãi trong lòng, đứng lên.
Tống thái thái nói với bà năm: "Cô có thai, cứ ngồi đi!"
Ngũ di thái lại ngồi xuống.
Ngẫm lại lão gia bảo bà ấy rằng nếu Nhị di thái không quản được nhà thì để Ngũ di thái quản. Tống thái thái nghe vậy còn hận không thể nhổ một ngụm nước bọt vào mặt chồng mình, nói thế chẳng khác nào muốn gia đình không yên. Nhưng bây giờ xem ra, bà năm bụng lớn rồi còn đến gây sự?
Tống thái thái nhìn Tam di thái, kẻ chuyên làm gia đình rối loạn này không thể yên ngày nào à? Bà ấy hít sâu một hơi: "Trước khi tôi rời nhà đã giao quyền quản gia cho A Phương, các người có ý kiến gì?"
"Chị cả." Lúc này, Tam di thái rụt đầu lại.
"Tôi vốn là con gái út của nhà họ Chu, mẹ tôi cũng không sinh cho tôi nhiều em gái như vậy." Đại thái thái lạnh lùng nói với Tam di thái.
"Đại thái thái." Tam di thái gọi một tiếng.
"Bỏ chữ đại đi."
"Phu nhân."
Tống thái thái quay đầu hỏi A Phương: "Gọi mấy người này tập hợp lại đây làm gì?"
"Bẩm phu nhân, vì hai ngày này trong nhà có rất nhiều lời đồn về chủ nhà nên tôi mới bảo họ làm nhiều việc lên, ít nói linh tinh đi."
Tống thái thái hỏi Nhị di thái: "Vì thế A Phương đang dạy bảo người làm, cô tới đây làm gì?"
"Chị cả..."
Bà ấy vừa nói ra khỏi miệng đã bị Đại thái thái cắt ngang: "Còn cần tôi phải lặp lại một lần nữa à?"
"Không cần." Nhị di thái nói: "Phu nhân."