Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:43
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Phó Đức Khanh nổi tiếng là người gan lớn, nhưng thành hay bại đều do gan lớn. Bây giờ nhà ở tốt như vậy, tiền thuê nhà đắt như vậy, còn không ngừng bán nhà cửa, nhất định là gặp phải vấn đề gì." Ông chủ Niên hừ một tiếng: "Hơn nữa, nếu ông ấy thật sự không để tôi xây nhà, vắng mợ chợ vẫn đông. Chỗ ông ấy có thể so với cửa hàng tây Minh Thái à? Tên quỷ Tây Dương Henry này đã đánh bại bà Dương kia, chắc chắn Hà Cường sẽ được trọng dụng. Trước đó Hà Cường đã nói với tôi, bọn họ định xây dựng mấy tòa nhà, bây giờ bà Dương ngăn không cho bọn họ xây. Hiện tại Henry đã nhậm chức, mấy tòa nhà này sẽ lập tức được xây, chẳng lẽ chúng ta không có phần? Mất một nhà họ Phó cũng không tính là gì!"

"Vậy thì tốt rồi." Niên thái thái yên tâm: "Ả đàn bà Mục Di Liên kia đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt của người ta. Rõ ràng chúng ta thật lòng thật dạ giúp cô ta, cô ta không cảm kích thì thôi. Có Hồ Nhị của Ngân hàng Trung Quốc đứng sau, nhà họ Phó sẽ còn đi đến tình trạng bán nhà nhỉ?"

"Không thèm quan tâm cô ta nữa, dù sao ngày mai bà cứ đi xem rốt cuộc vợ chồng ông Tống đi Thượng Hải làm gì? Hỏi thăm xem Tần Du có bị cửa hàng tây Minh Thái tống cổ không? Henry và Hà Cường đều đang quấn lấy người phụ nữ này đi. Cô ta đi rồi, Hà Cường cũng phải nhớ đến tôi chứ?"

"Hiểu rồi."

Một lúc sau, hai vị phu nhân khác cũng nhận được thiệp mời. Đều ở thành phố Ninh Ba, bọn họ gọi điện thoại hỏi Niên thái thái có nhận được thiệp mời hay không?

Niên thái thái vui vẻ: "Chẳng phải là bọn tôi nhắc nhở Tống lão gia và Tống thái thái sao? Tống thái thái muốn cảm ơn tôi nên mới tổ chức ván bài này. Các bà nhất định phải đến nha!"

Hai cuộc điện thoại trước sau Niên thái thái đều nói vậy, bà ấy khấp khởi chờ đợi ván bài chiều mai, tình cờ lại nghe được một tin mới.

*

Sáng sớm hôm sau, Tần Du không ăn sáng, hôm qua trên xe có nói về tiệm hoành thánh trước nhà Phó Gia Thụ ở Thượng Hải, anh ấy nói ở thành phố Ninh Ba có một tiệm bán hoành thánh và mì rất ngon.

Phó Gia Thụ nói sáng nay sẽ dẫn cô đi ăn thử, để cô xác nhận xem mì hoành thánh xì dầu ở đó có ngon hơn quầy hàng trước nhà anh ấy ở Thượng Hải hay không.

Bị Phó thái thái giật dây, Tần Du đồng ý.

Tần Du cầm chiếc túi nhỏ bước nhanh ra ngoài. Đi được nửa đường, cô gặp Tam di thái dẫn theo hai đứa con trai của bà ấy.

Con trai lớn nhất của Tam di thái học cấp hai ở Hàng Châu, hai đứa này một đứa chín tuổi, một đứa bảy tuổi, đều đang học tiểu học ở thành phố Ninh Ba.

Hai đứa nhỏ trông rất kháu khỉnh, hơn nữa còn rất lễ phép. Vừa nhìn thấy Tần Du liền nhận ra cô, sóng vai cúi đầu chào: "Chào buổi sáng chị dâu cả!"

"Thư Vũ, Thư Hoài, chào buổi sáng!" Tần Du muốn sửa đổi cách xưng hô với hai đứa trẻ nhưng mãi chẳng mở lời được.

Tam di thái không đợi nổi nữa, bèn nói: "Cô ta không còn là chị dâu cả của các con nữa, cô ta ly hôn với anh cả của các con rồi, vì vậy giờ hai con hãy gọi cô ta là chị Tần."

Hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, Tần Du bèn nói: "Mẹ của hai em nói đúng, chị và anh cả các em đã ly hôn, giờ chị không còn là chị dâu của các em nữa."

"Chị Tần." Hai đứa bé lập tức sửa miệng.

"Ngoan lắm."

Nếu đã chọn con đường này, Tam di thái vốn đã không thích Tần Du, hận cô vì đã gây ra mọi chuyện, do đó bà ấy bèn muốn xát muối vào trái tim cô: "Sau này Tần tiểu thư có dự định gì không? Nếu cứ ở mãi phòng khách của nhà họ Tống, hình như không được hay ho cho lắm nhỉ? Đến lúc đó Đại thiếu gia cưới người thương của mình về, chẳng phải người cũ như cô còn ở đây sẽ rất xấu hổ hay sao?"

"Yên tâm đi! Tôi chỉ ở đâu vài ngày thôi, mấy ngày nữa tôi sẽ về Thượng Hải, không khiến mọi người khó xử đâu."

"Thì ra Tần tiểu thư vẫn còn ôm mộng muốn làm Đại thiếu phu nhân nhỉ? Muốn đến Thượng Hải tìm Đại thiếu gia à?"

DTV

Tần Du không trả lời Tam di thái mà bước nhanh về phía trước, bởi vì cô thấy Phó Gia Thụ đang đợi bên xe ô tô của mình.

Tam di thái ở Thượng Hải cũng được một thời gian. Lúc còn ở đó, Phó Gia Thụ vẫn chưa bay qua Mỹ, anh và Tống Gia Thụ học trung học với nhau, hai người thường chơi cùng nhau. Khi nhìn thấy Phó Gia Thụ, bà ấy lập tức vỗ vào vai hai con trai của mình: "Chào anh Phó đi nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-201.html.]

"Chào anh Phó ạ."

"Chào hai em." Phó Gia Thụ chào hỏi hai đứa bé, sau đó gật đầu với Tam di thái: "Tam di thái."

"Phó Nhị thiếu gia, tại sao hôm nay cậu lại đến đây thế?"

Phó Gia Thụ đưa chìa khóa ô tô cho Tần Du: "Em mở đi."

Cô nhận lấy chìa khóa đi về phía ghế lái, Phó Gia Thụ bèn trả lời Tam di thái: "Tôi dẫn Tiểu Du đi vào thành phố dạo chơi."

Phó Gia Thụ ngồi vào ghế phụ kế bên ghế lái, Tam di thái đợi mấy đứa nhóc leo lên xe kéo, bà ấy bèn thấy Tần Du mở cửa xe ra.

Tam di thái sững sờ, cô biết lái xe tự bao giờ? Cô và thiếu gia nhà họ Phó qua lại với nhau khi nào? Hay là không thể tiếp tục làm Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống nên giờ muốn làm Đại thiếu phu nhân của nhà họ Phó ư? Nhà họ Phó lại chấp nhận người phụ nữ bị nhà họ Tống ruồng bỏ à?

Tam di thái nghĩ về Tần Du như thế nào không quan trọng, cô lái xe vào thành phố theo sự hướng dẫn của Phó Gia Thụ.

Phó Gia Thụ: "Em dừng xe ở dưới cây liễu đằng kia đi, thấy không, có rất nhiều xe đậu ở đó."

Chỉ chừng bốn năm chiếc xe mà đã kêu nhiều rồi à? Trong suy nghĩ của cô, rất nhiều xe phải là cả đống ô tô đậu giáp khắp diện tích lớn. Được thật! Ô tô còn chưa phổ biến thời dân quốc thì sao có thể có một đống ô tô cho được?

Tần Du xuống xe, theo sau Phó Gia Thụ đi dọc theo con đường đá dọc bờ sông, con đường này được lát bằng từng phiến đá vuông vức góc cạnh, sẽ khá xốc nảy nếu chạy xe trên con đường này.

Các cô gái đang giặt quần áo trên chiếc cầu bắc ven sông. Một chiếc thuyền ô bồng giữa sông đang lắc lư theo dòng nước, nhanh chóng lướt qua chiếc cầu hình vòm, đi đến quán nước với bảng hiệu "Quán trà Đồng Phúc" ở đằng trước.

Tần Du và Phó Gia Thụ bước vào trong, trong quán khá ồn ào, bàn nào cũng đầy ắp người, không biết các khách uống trà đang trò chuyện về vấn đề gì mà nhác trông có vẻ phấn khích.

Bồi bàn hỏi: "Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?"

"Hai người. Trên lầu còn phòng riêng hay không?"

"Thưa có, mời quý khách lên lầu!"

Khi hai người đi qua cầu thang bằng gỗ đến trên lầu thì mọi thứ trở nên rộng rãi và yên tĩnh hơn nhiều.

Có lẽ hiếm khi có phụ nữ đến quán trà nên sự xuất hiện của Tần Du thu hút ánh mắt của bao người, trong đó có một ánh mắt khá quen.

Ông chủ Niên mặc áo dài màu đen và khoác chiếc áo màu lam bên ngoài đứng dậy: "Gia Thụ!"

"Niên bá bá." Phó Gia Thụ nhiệt tình dẫn Tần Du bước tới.

Nhìn thấy Phó Gia Thụ ở quê nhà là chuyện quá đỗi bình thường, có điều ông chủ Niên khá bất ngờ khi thấy Tần Du. Ngẫm lại, Henry lên phất lên nên đuổi bà Smith đi, tất nhiên cũng phải cưỡng ép đuổi đám có săn dưới tay của bà ta. Tần tiểu thư không có cửa hàng tây nào nên bèn đến Ninh Ba du ngoại với Phó Gia Thụ à?

Cũng thường thôi, vợ chồng lão Tống đến Thượng Hải để ép con trai phải ngừng qua lại với người phụ nữ này. Thế nên chẳng phải giờ cô chỉ có thể bấu víu vào Phó Gia Thụ sao?

"Chào ông chủ Niên!" Tần Du chào hỏi với người quen.

"Chào Tần tiểu thư! Sao Tần tiểu thư lại rảnh rỗi đến Ninh Ba thế?" Ông chủ Niên cho rằng mình biết rõ mà còn cố hỏi.

Loading...