Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:45
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Muốn xử lý một ít việc riêng nên tôi sẽ ở Ninh Ba một tuần."

"Nếu gần đây Tần tiểu thư rảnh rỗi thì có thể nhờ Gia Thụ dẫn cô du ngoạn quanh đây, Ninh Ba của chúng tôi thú vị lắm đấy."

"Rảnh rỗi?" Tần Du nhớ lại Tam di thái đã nói Niên phu nhân hỏi bà ấy rằng Tống lão gia đã đuổi ả hồ ly tinh kia rồi à khi hai người gặp mặt nhau. Tại sao Niên phu nhân có thông tin đó? Bây giờ Niên lão gia còn nói cô rảnh nữa? Rốt cuộc từ đâu mà ông ta cho rằng cô rảnh chứ?

"Lần này các quản lý cấp cao của Minh Thái hục hặc với nhau, thế lực của bà Smith không mạnh bằng nên thất bại cũng là bình thường."

Bà Smith thất bại? Tần Du không biết Niên lão giao nghe ngóng được tin đó từ đâu? Vì sao thực tế kém xa tin đồn này tám ngàn dặm trùng dương như vậy chứ?

"Thưa hai anh bạn già, đây chính là Tần tiểu thư mà tôi vừa nhắc với hai anh. Tần tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà còn tài hoa hơn người, biết tận hai loại ngoại ngữ, từng cử chỉ và hành động của cô ấy thường xuyên được đăng tin trên các mặt báo." Niên lão gia nói với hai người đang có mặt.

"Thật không! Thật sự rất giỏi."

Hai người đó có gương mặt to đùng, thân hình cao lớn vạm vỡ, nhác trông giống như kỹ sư công trình. Có điều ánh mắt họ nhìn Tần Du khiến Phó Gia Thụ rất khó chịu: "Bác Niên, bọn cháu đi dùng bữa nên các bác cứ trò chuyện với nhau đi ạ, khi nào về Thượng Hải chúng ta hàn huyên sau."

"Ôi chao! Xem tôi không biết rõ tình cảnh đây này." Ông chủ Niên chọc ghẹo: "Đã quấy rầy hai người."

Phó Gia Thụ chỉ nhìn ông ta, sau đó dẫn Tần Du ngồi ở một bàn gần cửa sổ.

Nhìn thấy hai người đến đây du lịch, cuối cùng nỗi lo lắng của ông chủ Niên đã hoàn toàn biến mất, chỉ đợi cơ hội quay về hỏi Hà Cường về công trình mới.

"Không cho em cơ hội từ chối"

Phó Gia Thụ dẫn Tần Du tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, ngoài cửa sổ là một dòng sông nhỏ, vô cùng nên thơ trữ tình.

DTV

Anh hỏi: "Em ăn gì?"

"Tôi đâu có rõ, anh xem rồi gọi đi."

"Món nào cũng gọi một chút nhé, em cứ nếm thử xem?"

"Được."

Tiếng Ninh Ba và tiếng Thượng Hải rất giống, nhưng Phó Gia Thụ nói nhanh, Tần Du chỉ nghe được đại khái.

Phó Gia Thụ đi lấy hai cái bát tới rồi nói: "Anh gọi một bát hoàng thánh, một bát mì, còn cả bánh bao nước và bánh bao chay nữa. Mỗi người một bát anh cảm thấy hai chúng ta không ăn hết được, hai chúng ta chia nhau một bát, là sẽ nếm được nhiều món hơn."

"Nghe theo anh."

Bánh bao nóng hôi hổi rất nhanh đã được đem lên, từng cái bánh bao nước bằng quả trứng gà đặt trong xửng hấp, Phó Gia Thụ nói: "Bánh bao nước chỗ chúng ta khác với bánh ở Thượng Hải, làm bằng bột nở, cũng ngon lắm."

Tần Du gắp một cái bánh bao nước lên, dầu bên trong đã chảy ra khỏi vỏ, cắn một cái, nước sốt bên trong chảy ra, nhưng không giống nước sốt đặc như bánh bao nước của Thượng Hải, mà toàn là dầu, vỏ ngoài còn có vị ngọt sau khi lên men.

Là người trưởng thành, Tần Du sẽ không nói bánh bao nước ở đâu ngon, cô sẽ ăn hết.

Tần Du ăn một mạch ba cái bánh bao nước, nhân viên phục vụ bưng mì lên, mì của Ninh Ba, hơi giống mì của Thượng Hải, nhưng trong bát mì này có bốn miếng đậu phụ lá thắt lại, thêm dầu đậu phụ, lượng rất nhiều, chẳng trách Phó Gia Thụ lại gọi một phần chia đôi.

Phó Gia Thụ chia một nửa đậu phụ lá và dầu đậu phụ cho cô, lại gắp cho cô thêm một đũa mì: "Không khác mì của Thượng Hải lắm. Nhưng chỗ bọn anh cho nước mì ramen, không phải sợi bún. Em đừng thấy thím luôn ở Ninh Ba, mẹ anh luôn sống ở Thượng Hải, thím còn không biết rõ về đồ ăn trong thành phố Ninh Ba bằng mẹ anh. Mẹ anh thích dẫn bọn anh cùng đi kiếm đồ ăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-202.html.]

"Đó là chắc chắn rồi. Nhưng phụ nữ hạnh phúc được như bác gái, trên đời này có rất ít nhỉ? Bác gái Tống mới là thường gặp. Đàn ông như bác Phó rất ít." Tần Du cảm thán.

"Ít, không có nghĩa là không có."

"Anh đang nói bản thân mình à?" Tần Du buột miệng nói.

Phó Gia Thụ chỉ vào bánh bao chay và bánh tro vừa được bưng lên, trên mặt nở nụ cười: "Biết là tốt."

Lời này có ý gì đã rất rõ ràng rồi, Tần Du bị anh nhìn như vậy, gắp một cái bánh tro lên cúi đầu ăn.

Tần Du ăn bánh tro, suy nghĩ về đời trước.

Đời trước mình không kết hôn, rốt cuộc là tại sao? Có lúc cô đồng ý với lời một số bạn nữ nào đó nói, đàn ông cơ bản đều không tốt. Nhưng sâu thẳm trong nội tâm, có lẽ không nghĩ như vậy. Cô đã từng thấy tình cảm rất đơn giản và trong sáng.

Cha mẹ quen biết dưới quê, cha về Thượng Hải nhờ thi đại học, đa số bạn học của ông ấy, cho dù là đã kết hôn dưới kêu, đều ly hôn rồi tìm người mới.

Cha bảo mẹ đợi bốn năm, để có thể ở bên mẹ, ông ấy quyết định tới xưởng ô tô ở ngoại thành, trong đơn vị như vậy có thể sắp xếp công việc giúp mẹ.

Mẹ từ quê lên, cũng vào xưởng ô tô, trở thành cô gái tạp vụ trong nhà ăn.

Một người là sinh viên khoa kỹ thuật, một người là cô gái nhà ăn, hai người kết hôn, còn sinh ra mình.

Trong ký ức của Tần Du, ban đêm cha bật đèn tiếp tục làm việc, mẹ để tóc xoăn, đan áo len, trò chuyện về những chuyện lặt vặt trong xưởng cùng ông.

Đợi khi cô lớn hơn một chút, biết chơi piano, vậy là có thêm cô luyện một khúc nhạc.

Sau này, cha vừa làm việc, vừa xem bài tập cho cô, mẹ nói: "Tiểu Du à! Sau này con phải giỏi giang như cha con đấy nhé."

Cha ôm lấy cô: "Tiểu Du nhà chúng ta chắc chắn phải thừa kế áo gia truyền của cha, thế hệ bọn cha không thể khiến ô tô nội địa có chỗ đứng trên thế giới, thế hệ của con sẽ làm được thôi."

"Người khác còn phải bái sư, Tiểu Du nhà chúng ta, có cha đã là sư phụ luôn rồi." Trong mắt mẹ, cha là người lợi hại nhất nhất.

Nhưng cuối cùng nguyện vọng này cũng không thực hiện được, cái năm cô học lớp bảy, lúc cha cô đang nghiên cứu đồ thủ công mới thì xảy ra tai nạn.

Trên khuôn mặt mẹ không còn nụ cười hạnh phúc nữa, một người rất thích nói chuyện trở nên im lặng, nhìn cô trưởng thành, đi sang nước Đức tham gia lễ tốt nghiệp của cô, đợi cô về nước vào ngành ô tô.

Mẹ con họ đốt giấy cho cha, nói với cha rằng, cô bắt đầu nhận áo gia truyền của ông, bắt đầu hành trình mới rồi.

Chẳng bao lâu sau, mẹ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, mẹ bình tĩnh đón nhận: "Con gái ngoan, cha con đợi mẹ mười mấy năm rồi..."

Cho nên, dù là đời trước, chủ của cô là một người phụ nữ, hôn nhân vô cùng hạnh phúc, thưởng nói với cô rằng nên thử đi, tin rằng thế gian này vẫn còn đàn ông tốt. Cô đã thử rồi, cuối cùng không thấy người tốt đâu, người kỳ quặc thì gặp cả đống? Thậm chí có người lần đầu tiên gặp, bảo cô sau khi kết hôn đừng ra ngoài đi làm nữa, ở nhà nhanh chóng sinh con, gen của bọn họ tốt như vậy chắc sẽ sinh hai cậu con trai, dạy dỗ con thành tài. Chỉ vậy, cô còn ảo tưởng gì nữa đây?

Con người trước mắt, tuy rằng giữa bọn họ cách biệt trăm năm, nhưng tam quan, chí hướng lại vô cùng hợp nhau. Nhất là cha mẹ anh giống với cha mẹ ở đời trước của mình, đều có tình cảm lâu dài.

Đỏ mặt sau khi được anh ôm, lơ đãng nói lý với anh, Tần Du biết có thể mình đã thích con người này và gia đình của anh rồi.

Nhưng, là một hại bụi trên đời này, chắc chắn sẽ bị lịch sử cuốn đi, năm sau ba tỉnh phía đông sẽ thất thủ, hai năm nữa, đại chiến Tống Hồ sẽ xảy ra, sau đó...

Nếu nói chế tạo ô tô cũng được, làm máy dệt cũng được, đối với cô mà nói, làm là được!

Thế nhưng, tình cảm thì sao? Nếu mình yêu sâu đậm, đến lúc đó lang thang đó đây sinh tử cách biệt, nhiều năm như vậy mẹ cũng không thoát ra được, mình thì sao?

Loading...