Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:48
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không thích những tên có tư duy kỳ quặc kia, người này bình thường, cô lại không dám tiến tới sao? Nghĩ tới đằng sau bề ngoài đẹp trai kia của anh, là một trái tim ngốc nghếch, Tần Du lập tức không nỡ từ bỏ nữa.
Bản thân cô cũng cảm thấy mình quá kì lạ, rốt cuộc muốn như thế nào đây?
DTV
Thấy Tần Du không đáp lời, trong lòng Phó Gia Thụ oán trách cha anh, nghiêm túc hỏi ông già, nên nói lời yêu với cô gái mình thích thế nào, ông già nghĩ một lúc lâu: "Mẹ con lạc đường, bị trẹo chân, ướt giày. Cha cõng bà ấy cả một đường, sau này gặp lại, biết bà ấy là thiên kim nhà họ Mục. Thì cha không dám nghĩ tới nữa. Nhưng không nghĩ tới mà được sao? Thì lại muốn, sau đó mẹ con tìm thấy cha, bảo cha dẫn bà ấy bỏ chạy, bà ấy không muốn gả cho vị hôn phu kia của bà ấy, thế là cha dẫn bà ấy bỏ chạy luôn."
"Thế hai người mở lời thế nào?"
"Mở lời gì?" Cha anh gãi đầu: "Mẹ con nói c.h.ế.t cũng không gả cho vị hôn phu kia. Cho nên muốn gạo nấu thành cơm với cha. Thế là bọn cha nấu cơm thôi."
"Cha ăn may thật đấy!"
Cho nên nói ông già này tìm được mẹ anh, đơn giản chỉ là may mắn, suốt ngày nói gì mà, hai ông bà sẽ không sắp đặt hôn nhân cho bọn họ, sẽ không can thiệp vào tình yêu của bọn họ, ông ấy không biết yêu nhau tự do, không có kinh nghiệm khó tới mức nào, bây giờ mình đã nhân cơ hội nói ra rồi, nhưng con gái người ta không đáp lời, cúi đầu tiếp tục ăn, phải làm sao đây?
Trên đường về, hai người như thể ăn ý, Tần Du không lái xe.
Phó Gia Thụ lái xe đưa cô tới cửa nhà họ Tống, xe dừng trước cửa, Tần Du đặt tay lên tay cầm cửa định đẩy cửa xe ra, thì nghe thấy Phó Gia Thụ nói: "Tần Du, em đợi đã!"
Tần Du quay đầu lại nhìn anh, Phó Gia Thụ suy nghĩ cả một đường, mình nói úp mở như vậy, không nhận được đáp án, nếu mình nói thẳng ra, có khi nào sẽ dọa cô bỏ chạy không? Nhưng ngoài lúc cưỡi ngựa bị dọa sợ ra, hình như làm gì cô cũng vô cùng bình tĩnh, chắc không dễ bị dọa đâu nhỉ?"
"Anh Thư Ngạn bảo anh đi đón em, khi đó anh có cảm giác đồng tình, tìm kiếm Đại phu nhân truyền thống, nhát gan trong đám người. Anh nhìn thấy một cô gái thời thượng khiến anh kinh ngạc, cô ấy hào hiệp giải vây cho cô ấy bán thuốc lá. Anh không ngờ rằng cô ấy là người vợ trong cuộc hôn nhân sắp đặt của anh Thư Ngạn." Phó Gia Thụ nhìn cô: "Từ cái nhìn đầu tiên, em đã chiếm lấy trái tim anh rồi."
"Anh Gia Thụ..."
"Ít nhất hãy cho anh cơ hội, để anh nói hết lời trong lòng." Phó Gia Thụ ngắt lời cô, nhìn cô với vẻ cầu xin: "Cho anh một cơ hội đi!"
Tần Du biết mình không nên cho anh cơ hội, cho anh cơ hội thì sẽ không thể quay đầu được nữa. Nhưng không có cơ hội, là quay đầu được sao? Bắt đầu từ câu nói ban nãy, bọn họ đã không quay đầu được rồi nhỉ?
Không giống Tống Thư Ngạn, làm việc thì làm việc, anh ấy nghĩ thế nào trong lòng mình, cô không hề bận tâm, cô chỉ để ý một việc, làm chuyện này, có chút lợi ích nào cho xã hội, cho nhà họ Tống, cho đất nước nghèo nàn yếu đuối này không?
Nhưng khác với Phó Gia Thụ, bản thân nói với anh cũng cùng làm về ô tô, tự anh quyết định, đối tác tốt nhất là hàng xóm ở cách vách, là tri kỷ có thể chia sẻ chuyện trong lòng.
"Trên đường đón em về khách sạn, anh kể với em về ô tô, em rất hứng thú, khi đó anh đã nghĩ, Tống Thư Ngạn này từ bỏ không cần một người vợ tốt như vậy, anh ấy cần kiểu nào nữa?"
"Sau này anh hiểu lầm em tìm được công việc nhờ vào quan hệ với nhà họ Tống, em bình tĩnh giải thích với anh, em nói với anh rằng em chắc chắn sẽ ly hôn với anh Thư Ngạn, anh thầm vui mừng. Sau khi về nhà suy nghĩ rõ ràng, anh đã xác định muốn theo đuổi em, nên mới bán nhà của cô út cho em. Anh muốn ở gần, em đi Vũ Hán tìm anh Thư Ngạn, anh hỏi em những lời kia, chẳng qua là muốn xác nhận lần nữa, em chắc chắn sẽ ly hôn với anh Thư Ngạn mà thôi. Mỗi một lần gặp mặt sau đó, em cho rằng em đang nhờ anh giúp đỡ, thực ra anh đang ước gì có thể làm thủ tục ly hôn giúp hai người nhanh hơn một chút." Phó Gia Thụ mỉm cười nhìn cô: "Sau này anh nghĩ em cũng biết rồi. Bây giờ em đã ly hôn, anh có thể nói với em rồi, anh vừa gặp đã yêu em, càng ngày càng sâu đậm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-203.html.]
"Anh Gia Thụ, anh không giống Tống Thư Ngạn. Em không thể mất một người bạn như anh. Anh rất quan trọng đối với em, nhưng mà..."
"Anh biết, em vừa ly hôn với anh Thư Ngạn, em thích anh ấy nhiều năm như vậy. Em không muốn thích một người khác ngay bây giờ, anh đã nói với em rồi, không cần em trả lời, sau này chúng ta vẫn là bạn, em cũng không cần đối xử khác biệt. Hôm nay anh nói những lời này ra, là muốn nói tấm lòng mình với em, ngày nào đó em đi ra được rồi thì sao? Nói với anh một tiếng, anh đang đợi em!"
"Em chưa..." Tần Du định phủ nhận mình từng thích Tống Thư Ngạn, cho dù là thích một ảo ảnh, đó cũng là em gái nguyên chủ thích, không liên quan tới cô.
Thậm chí lời nói ban nãy của cô, cô không thể mất người bạn như anh, đều khiến cô khiếp sợ. Nếu anh trở thành bạn đời, cô chắc chắn sẽ đau lòng, nếu anh là bạn, nếu sau này bọn họ chia tách, bọn họ sinh tử cách biệt, cô sẽ không buồn sao? Thời đại khiến con người bất lực này! Tại sao cô lại xuyên tới thời đại như vậy chứ?
"Em chưa cái gì?"
Tần Du bất lực nói: "Em chưa nghĩ..."
"Em nghĩ xong sao?" Phó Gia Thụ xuất hiện một nụ cười rất tươi: "Em cứ suy nghĩ từ từ, chiều gặp nhé!"
Thậm chí anh còn xuống xe, đi sang mở cửa xe cho cô.
Cái thư thế này? Đang đuổi cô xuống xe à? Có ai tán tỉnh như vậy sao? Tần Du bị anh làm cho tức giận, bực bội xuống xe, hùng hổ đi vào bên trong. Sao anh không nói cô chưa suy nghĩ tới việc phát triển cùng anh chứ? Cái đồ c.h.ế.t tiệt này, đồ khốn nạn xảo quyệt.
"Tần Du!" Phó Gia Thụ hô lên đằng sau cô.
Tần Du quay người lại, thấy mặt mày anh chứa ý cười: "Không chào tạm biệt anh à?"
"Tạm biệt cái đầu anh ấy! Chiều anh không tới đây cùng mẹ anh à?" Tần Du bực dọc nói.
"Vậy lát nữa gặp nhé."
Phó Gia Thụ chui vào xe, đạp chân ga lái được mấy trăm mét thì dừng lại, sờ lồng ngực, nói với mình rằng, vẫn tốt! Không cho cô cơ hội từ chối.
Tần Du đi vào bên trong, nội tâm nóng lạnh giao nhau, Một bên là không kìm được thấy ngọt ngào, lại có cảm giác xúc động muốn đánh người, một bên khác lại là nội tâm đang nói với mình rằng, đừng bước vào, bước vào không có gì tốt cả. Anh không biết tương lai, còn là một thanh niên trẻ khao khát cuộc sống hạnh phúc. Mày thì sao? Mày là một người của một trăm năm sau, hiểu đoạn lịch sử này của, mày không gánh nổi tình cảm như vậy đâu. Nếu mày phát triển với anh ấy, sinh con đẻ cái ở thời đại này...
"Đại phu nhân nhà chúng ta, biết về rồi đấy à?"
Một giọng nói khiến Tần Du chìm trong suy nghĩ mâu thuẫn ngẩng đầu lên, dưới cây hoa quế, Tam di thái và chị song sinh của Tống lão gia, Đại cô thái thái của nhà họ Tống đứng ở đó, Đại cô thái thái mặt lạnh như băng, như thể đã bắt gian thành công.
Hơn nữa, Đại cô thái thái này là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở trong vùng. Mười bảy tuổi lấy chồng, hai mươi tuổi chồng qua đời, thủ tiết mười năm không lấy người khác, nuôi dạy hai cậu con trai ăn học thành tài.