Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:50
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, Đại cô thái thái này là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở trong vùng. Mười bảy tuổi lấy chồng, hai mươi tuổi chồng qua đời, thủ tiết mười năm không lấy người khác, nuôi dạy hai cậu con trai ăn học thành tài.
Mười năm trước, gia tộc nhà họ Đổng xin nhân viên cán bộ địa phương xây đền thờ trinh tiết vì bà ta, coi Đại cô thái thái như một niềm tự hào.
Đại cô thái thái này chính là một ngôi đền sống biết đi. Em gái nguyên chủ có một đoạn ký ức, đêm tân hôn sau khi bị Tống Thư Ngạn bỏ lại, Đại cô thái thái này đã tìm đến một lúc, tâm sự cùng em gái nguyên chủ.
"Đàn ông là trời, đàn bà là đất, chỉ có trời quản đất chứ nào có đất quản trời, trời mưa sét đánh đất phải chịu. Bây giờ Thư Ngạn bỏ cháu lại thì cháu phải nghĩ xem làm thế nào để nó hồi tâm chuyển ý." Đại cô thái thái này còn tránh Tống thái thái nói: "Đừng học theo mẹ chồng cháu, tính tình dễ nóng giận, như vậy không hay. Nếu tính tình nó mềm mỏng một chút thì bây giờ trai gái đầy đàn, cũng sẽ không chiều chuộng Thư Ngạn đến mức coi trời bằng vung như vậy."
Em gái nguyên chủ lúc ấy vừa tủi thân, vừa gật đầu.
Nhớ lại những thứ này, Tần Du vẫn không dễ chịu với bà ta: "Đổng thái thái à, bà đang nói gì mà sao tôi nghe không hiểu nhỉ. Tôi tưởng con chuột ở trong hang chuột nhà họ Tống cũng biết tôi đã ly hôn với cháu trai cả nhà bà rồi."
Đại cô thái thái nghe những lời này, chất vấn: "Cô bị chồng ly hôn rồi, mà chưa từng nghĩ hà cớ làm sao mà một người phụ nữ bị chồng ly hôn à? Không nghĩ kỹ xem bản thân đã làm sai chỗ nào, tại sao không giữ được lòng chồng, lại còn đồi phong bại tục, bôi xấu gia phong của nhà họ Tống."
Tần Du bật cười: "Đổng thái thái à, phiền bà gửi thư báo cho em trai ruột của bà những lời này đi, để anh ta biết, chị cả của ông ta nói tôi như vậy, bà xem xem ông ta có phản ứng gì. Tôi chỉ khuyên bà một câu, chuyện chó bắt chuột tốt nhất là ít làm. Tôi phải đi rồi, mời bà cứ tự nhiên."
Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của Tần Du, Tống thái thái vịn vào người hầu của bà ấy, bước từng bước nhỏ, cố gắng bước nhanh vào bên trong. Tam di thái ở cạnh nói: "Đại cô thái thái à, cháu nói không sai đúng chứ?"
"Tìm thái thái nhà mấy người đi, tôi muốn hỏi bà ta xem xem có thể giữ chặt hàng rào được hay không."
Giữ chặt hàng rào: quản lý, lo liệu việc trong nhà để trong nhà không xảy ra chuyện
Đại cô thái thái đi vào trong. Lúc này Tống thái thái đang nghe A Phương kiểm kê lại tài sản trong tay, mấy năm nay tiền đẻ ra tiền, lời sinh ra lời, mặc dù là ăn buôn bán không khá khẩm lắm, nhưng tiền tích góp lại không ít.
"Thái thái à, nếu không phải mấy năm nay người còn phải trợ cấp cho mấy vị di thái kia thì tiền của người còn nhiều hơn." A Phương đứng đó lầm bầm.
Mỗi tháng lão gia cho cả nhà một nghìn đồng phí sinh hoạt, không tính ân tình qua lại. Nghe thì thấy là một con số không nhỏ. Nhưng trên thực tế thì di thái thái muốn ăn diện, bọn nhỏ đi học muốn có tiền tiêu vặt. Một tháng một ngàn đồng là không đủ, bà ấy gần như là không được dùng, lúc ra ngoài còn phải tự bỏ mấy đồng tiền túi.
Trước đây thái thái cũng đã nhắc lão gia, lão gia lại nhướng mày một cái: "Gia đình năm người bình thường ở Thượng Hải cũng chỉ tiêu tốn mười lăm mươi sáu đồng, nhà có người hầu cũng chỉ tiêu đến ba mươi bốn mươi đồng, đâu có tiêu tốn nhiều như vậy. Nhà chúng ta không cần cù tiết kiệm như nhà ông chủ Hạng, nhưng cũng không được phô chương lãng phí."
Ông chủ Hạng làm thuốc tẩy và xà bông cũng là người Ninh Ba, phụ nữ nhà họ đều biết dệt vải Nữ Hồng, nếu cá bữa này cả nhà ăn không hết thì sẽ để bữa sau ăn tiếp.
So với nhà họ Hạng thì nhà mình cực kỳ phô trương lãng phí. Thái thái còn có thể nói được gì nữa, chỉ có thể không chấp nhận yêu cầu may quần áo mới và mua châu báu các di thái thái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-204.html.]
Các di thái thái liền ngày ngày trông ngóng lão gia về nhà. Ai cũng quấn lấy lão gia, lão gia ra tay vô cùng hào phóng, lắc tay vàng ròng, trâm đính ngọc trai, áo dài nhung tơ, tất cả đều mua hết.
Mua cho người này, người kia không có thì lại tức giận. Lão gia thấy không công bằng nên ai cũng mua cho.
Các di thái thái vui mừng hớn hở, còn thái thái lại phải chịu cái tiếng hẹp hòi, A Phương thường xuyên bất bình thay cho thái thái.
"Thôi, thôi!" Tống thái thái cười nói với A Phương: "Chuyện qua rồi thì để qua đi. Sau này để họ tự giải quyết."
Chủ tớ đang nói chuyện thì đại cô thái thái với vẻ mặt lạnh lùng được nha đầu đỡ từ ngoài vào, Tam di thái lo thiên hạ không loạn theo sau.
Tống thái thái nói với A Phương: "Thu hết đồ lại đi."
"Vâng." A Phương thu hết sổ sách lại, mang vào trong phòng khoá lại.
Tống thái thái ra cửa nghênh đón: "Đại tỷ, sao chị lại đến đây vậy?"
Đại cô thái thái nhìn bà ấy một cách ghét bỏ: "Vợ lão Nhị, rốt cuộc thì cô có đảm đương được cái nhà này hay không?"
"Lời này của Đại tỷ thật là. Nếu em không đảm đương được cái nhà này thì chẳng lẽ đến chị đảm đương?" Tống thái thái không khách khí hỏi.
"Chu Minh Ngọc, dù gì cô cũng xuất thân từ gia đình danh giá, con trai con dâu ly hôn đã làm nhà họ Tống mất hết mặt mũi. Bây giờ đứa con dâu tốt đó của cô lại trắng trợn trêu ghẹo tình nhân trước cửa nhà mấy người, cô còn mặt mũi mà hỏi tôi như vậy à?" Đại cô thái thái giận đến mức ngồi xuống ghế đập bàn: "Cưới vợ phải cưới người hiền đức, rốt cuộc nhà họ Tống chúng ta đã tạo nghiệp gì mới cưới được một người con dâu như cô, sinh đã sinh không được, vốn tưởng cô còn có thể nuôi dạy con trai nên người, ai ngờ con trai cũng không dạy được. Trông mong cô ít ra còn có thể giữ chặt hàng rào không để cho hoang chui vào. Đấy cô tự xem đi."
Hôm qua Tống thái thái ở trên xe, đương nhiên là biết Phó Gia Thụ mời Tần Du đi ăn sáng. Hai ngày nay bà ta cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, cô gái có chủ kiến như Tiểu Du, gả cho con trai mình chính là làm lỡ người ta. Con trai mình tìm một người biết suy nghĩ một chút, không cần quá có chính kiến, biết đặt thể diện mà tiền tài của thằng bé lên trên, thằng bé bảo sao làm vậy, ngoan ngoãn nghe lời thì càng tốt hơn.
Trên đường đến Thượng Hải bà ấy đã quyết định đối xử với Nhã Vận như con gái. Như vậy tâm trạng khi nhìn Phó Gia Thụ cũng thay đổi, không phải tình địch của con trai, mà là tâm trạng khi nhìn con rể. Bà về gia thế thì nhà họ Phó vẫn tốt hơn nhà họ Tống một chút. Người Phó gia đơn giản, cha mẹ ân ái, yêu thương con cái, Tống Gia Thụ lại vô cùng bao dung Tiểu Du.
Nghe đại cô thái thái nói hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng Tống thái thái đương nhiên là không vui: "Đại tỷ nói gì tôi không hiểu. Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha, con trai không nên thân là lỗi của lão gia. Một người phụ nữ nơi khuê phòng như tôi thì biết cái gì là mốt mới bây giờ mà con trai em nói với em, sau khi ly hôn nam cưới nữ gả, không liên quan đến nhau. Con dâu cũ làm cái gì làm sao mà em quản được."
"Nếu đã không phải người nhà chúng ta thì sao cô còn đưa cô ta quay về, để cô ta sống ở nhà chúng ta, như vậy là thế nào?"
"Câu nói này của đại tỷ cũng có lý. Em và Thế Phạm cũng cho rằng nếu đã ly hôn rồi thì liền phân biệt rạch ròi đi. Nếu hôm nay trưởng bối như chị đã có mặt ở đây thì tôi cũng không cần tìm người khác đến làm chứng nữa. Ban đầu chúng ta đưa sính lễ cho nhà họ Tần, sinh lễ vô cùng phong phú, bây giờ ly hôn, vốn là Thư Ngạn có lỗi trước, sính lễ không trả lại cũng hợp lẽ thường, nhưng Tiểu Du lại nói không cần sính lễ nhà chúng ta, muốn trả lại hết. Vừa hay chị đến thì kiểm tra lại sính lễ đã trả hết hay chưa. Vừa chứng minh người ta không có tham của hồi môn, vừa chứng minh người ta không có tham đồ sính lễ nhà ta. Xác thực hai bên hoàn toàn không còn dính dáng."
DTV
"Cái này..."