Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:07:10
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái thái nói lời này khiến mọi người kinh ngạc, về tình về lý, thái thái đi Thượng Hải không phải là nên để Nhị di thái lo liệu chuyện nhà sao?
Nhị di thái hôm qua còn đang hâm mộ đại thái thái được quản lý nhà cửa, như vậy tốt biết bao. Đột nhiên cái "bánh bao nhân thịt" rơi xuống đầu bà ta, bà ta không nén nổi mà hơi cong khoé miệng.
"Em nhất định sẽ tận tâm tận lực không phụ lòng thái thái và lão gia đã tín nhiệm."
"Cô cũng chưa từng quán xuyến một đại gia đình như vậy. Tôi ở Thượng Hải, nước xa không giải được khát gần, nếu không lo được thì có thể tìm đại cô thái thái. Đại cô thái thái lo liệu được cả một đại gia đình nhà họ Đổng, là thái thái được mọi người "treo biển", làm việc cẩn thận, chu toàn, phải thường xuyên xin đại cô thái thái chỉ dạy." Tống thái thái quay lại nói với đại cô thái thái:"Đại tỷ, làm phiền chị."
Treo biển: Một hình thức khen thưởng, ca ngợi thời xưa.
"Giúp cô trông nom không có gì là phiền hà cả. Cô mau đi trông nom Thư Ngạn đi, nó mới là con cháu nhà họ Tống chúng ta."
Nghe thấy lời này, Tam di thái ngây ra. Dựa vào đâu quyền quản lý nhà của lại giao hết cho bà Hai. Bà ta mới có một đứa con trai còn mình có tận ba đứa, nhìn biểu cảm của bà Hai, Tam di thái chua đến mắc sủi bọt trong lòng.
Tuy rằng Nhị di thái không thích bị Đại cô thái thái quản chặt, nhưng dầu gì cái nhà này cũng là bà ta làm chủ. Bà ta đứng lên nói với Đại cô thái thái: "Cái gì em cũng không hiểu vẫn mong Đại cô thái thái bỏ ra chút thời gian chỉ bảo."
Địa cô thái thái không buồn nhấc mắt: "Ừ."
"Bà Hai, cô phải làm tốt mọi việc. Lão gia vẫn còn băn khoăn về việc cô có quán xuyến tốt việc nhà hay không. Ông ấy nhớ là Tiểu Ngũ có học hành mấy năm, nếu cô không lo liệu được thì để Tiểu Ngũ lo." Thái thái uyển chuyển truyền đạt lại lời của lão gia.
Nhị di thái quay lại nhìn Ngũ di thái, lão gia có ý gì, tại sao lại có ý định giao quyền quán xuyến nhà cửa cho con tiểu yêu tinh mới vào nhà họ Tống chưa đầy hai tháng, về quê cũng chưa đầy hai tháng.
Tiểu yêu tinh muốn nắm quyền, mơ đi. Nhị di thái lập tức tỏ rõ lòng thành: "Xin Đại cô thái thái yên tâm, em nhất định quán xuyến tốt việc nhà."
Ngũ di thái bĩu môi. Bà Hai còn thật sự coi đây là được yêu thích. Ai mà hiếm lạ gì, một chùm chìa khoá đó có thể đến cạnh lão gia mới là muốn gì có đó.
Tống thái thái lại nói với Nhị di thái: "Bà Hai, mỗi người một nhà không đủ, sau này Thư Ngạn có sống ở Thượng Hải hay không thì nhà của nó cũng không thể động vào."
"Thái thái yên tâm, nhà của thiếu gia dù có như thế nào cũng sẽ không động vào."
DTV
"Tôi đi Thượng Hải chắc là cũng sẽ ít về. Lúc trở về tôi là mẹ ruột của Thư Ngạn tôi sẽ sống ở nhà của nó, cũng không có gì. Cho nên cô chuyển đến đây ở, nhường viện trống của cô cho Tiểu Lục, như vậy mỗi người một nhà, không thiên vị."
Tay Nhị di thái lúc này đã run rẩy. Chiếc giường bạt bộ trong phòng Thái thái đó, lão thái thái không biết rằng năm đó bà cụ mắng chửi, phỉ nhổ:"cô ta cũng dám" cuối cùng vẫn để bà ta nằm ngủ đấy thôi.
Đại cô thái thái cất tiếng: "Không được. Chính viện sao có thể để di thái thái vào ở. Như vậy thì còn gì là phép tắc, luật lệ trong nhà nữa."
"Đại tỷ à, sau này Thư Ngạn chắc chắn là ở Thượng Hải quản lý Hải Đông, Thư Hoa quán xuyến nơi quê nhà, hai anh em mỗi người một vùng, để cho Thư Hoa sống thoải mái một chút cũng phải thôi. Không phải là em bảo giữ lại căn nhà của Thư Ngạn ở bên cạnh rồi sao. Để cho mấy cô ấy có viện riêng. Hơn nữa Tiểu Lục sống ở chỗ này của em, em đi rồi, Tiểu Lục sống ở chính viện càng không thích hợp." Bây giờ Tống thái thái cảm nhận được lúc Tần Du rời đi, bảo cô để lại viện liền để lại viện, không tranh không đoạt. Đã không muốn rồi thì hận không thể cái gì cũng cho đi hết.
"Không được. Cho dù cô muốn làm như vậy thì phòng chính cũng không thể cho di thái thái vào ở." Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của đại cô thái thái.
Giờ phút này, trong lòng Nhị di thái đang nở hoa, từ ý của Thái thái bà ta hiểu được, lão gia muốn để xưởng ở Thượng Hải cho Đại thiếu gia, định giao sản nghiệp ở quê cho con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-212.html.]
Nhị di thái cho dù rất muốn cái giường kia, nhưng cũng biết lúc này không được, bà ta lộ vẻ tươi cười, nói: "Đại cô thái thái nói rất đúng, phòng chính nhất định không thể động, xin thái thái khoá lại."
"Cũng được." Tống thái thái nói.
Tam di thái cũng hiểu được lão gia có ý gì. Phân Thượng Hải cho Đại thiếu gia, nông thôn cho bà Hai, vậy phân cái gì cho ba cậu con trai của bà ta? Phân cho gió Tây Bắc à? Vốn tưởng rằng mình có nhiều hơn bà Hai hai đứa con trai, bây giờ nhìn lại, ba đứa con trai kia của bà ta có thể không nhận được gì. Lão gia dù sao còn nghĩ bà Hai không quản được thì để cho lão Ngũ, không hề nhớ đến bà ta.
Bà ta ngẩng đầu hỏi: "Thái thái, lão gia chưa dặn dò những thứ khác à?"
Lòi này cũng đã nói ra tiếng lòng của Lục di thái. Cô ấy nghe là cho mình một viện, trong lòng liền lộp bộp. Lão gia vẫn luôn nói với cô ấy là cô ấy tạm thời ở lại nông thôn, cho nên thu xếp ổn thoả ở chỗ của Đại thái thái mấy ngày. Sao bây giờ lại cho cô ấy viện?
Lục di thái siết chặt vải trên đùi, giống như bị phán quyết, chờ Thái thái trả lời.
Chỉ nghe Thái thái nói: "Không có."
Không chỉ Tam di thái thất vọng mà Lục di thái cũng không dám tin tưởng: "Thật sự là lão gia chưa nói gì sao?"
Tống thái thái biết ý của cô ấy là gì.
"Tôi hỏi lão gia hai lần thay cô, có muốn đưa cô qua Thượng Hải hay không, ông ấy nói không cần. Có lẽ gần đây chuyện ở Thượng Hải tương đối khó giải quyết, ông ấy không muốn phân tâm, nên là cô yên tâm ở lại." Tống thái thái nói với Lục di thái.
Biết tính tình lão gia, người ở quê lâu rồi cũng không muốn rời đi, dù sao phụ nữ trẻ trung ở bên ngoài cũng chẳng thiếu.
Dù sao tuổi của Lục di thái vẫn còn nhỏ, đôi mắt ướt nhẹp, muốn khóc.
Tống thái thái khoát tay: "Được rồi. Bà Hai và con dâu bà Hai ở lại một chút. Những người khác về đi."
Mấy vị di thái đứng dậy rời đi. Lục di thái nước mắt mơ hồ đi ra cửa. Hai ngày trước khi lão gia rời đi còn nói muốn đưa cô ấy đi The Great World ở Thượng Hải chơi, sao giờ lại vậy.
Cô ấy bước từng bước đến phòng mình, đau thương dâng trào. Nhớ đến tiểu thư nói rằng chỉ cần ở Thượng Hải cô ấy đi mệt sẽ đến đón cô ấy ngay khiến cô ấy vừa gục xuống bàn vừa khóc.
Tống thái thái thu dọn đâu vào đấy, dọn sách cả viên, chỉ còn lại phòng phía đông của Lục di thái là không động đến, Cả chính viện gia hết cho Nhị di thái.
Phòng phía đông, Nhị di thái muốn giữ lại cho con trai, nào có thể để Lục di thái chiếm đoạt được. Bà ta gọi người đưa Lục di thái đến trước viện bà ta.
Sao đó Nhị di thái dẫn theo các di thái đứng ở cổng, ra vẻ vô cùng lưu luyến tiễn Tống thái thái, nhìn Tống thái thái lên xe ngồi vào ghế phó lái của cạnh Tần Du.
Văn Tú đi tới kéo A Phương: "Lần này tôi có bạn đi cùng rồi, ở cũng lão Kim tôi chẳng nói được gì cả."
A Phương với Văn Tú lên ngồi phía sau.
Thấy xe sắp rời đi, Lục di thái ở gần đó chạy đến chỗ ghế lái Tần Du ngồi, tay cô ấy nắm cửa xe: "Tiểu thư."
Tần Du nhìn Lục di thái lã chã nước mắt, cô ấy hy vọng mình dẫn cô ấy đến Thượng Hải. Chẳng lẽ cô ấy đồng ý tiếp tục là nha đầu của mình, chẳng qua là mượn cơ hội đi tìm Tống lão gia thôi.