Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:07:20
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đợi đã, lão Trần, cậu không biết người phụ nữ đó là vợ Tống Thư Ngạn cưới hỏi ở Ninh Ba à?" Ông chủ Niên hỏi ra thắc mắc trong lòng. Các loại dấu hiệu đều cho thấy, trước đó Tống Thư Ngạn không hề biết Tần Du, quả thực là cùng Phó Gia Thụ cùng nhau theo đuổi người phụ nữ này.
Nghe câu này, Trần Hoa Bình ngạc nhiên đến ngây người: "Sao có thể như vậy?"
"Tần Du này chính miệng nói. Tống thái thái và Phó thái thái chứng thực." Ông chủ Niên nói với Trần Hoa Bình.
Ông chủ Lỗ và hai người khác ngồi nghe cảm thấy kỳ lạ.
DTV
"Này rốt cuộc là sao?" Ông chủ Lỗ nói.
Ông chủ Niên kể lại cuộc trò chuyện lúc Niên thái thái và mấy vị thái thái đánh mạt chược.
Trần Hoa Bình là người kinh nghiệm đầy mình, từ khi Tống Thư Ngạn về Thượng Hải, đến khi anh ấy biết vợ muốn đến Thượng Hải, rồi lại chạy đến Vũ Hán, Trần Hoa Bình đều rõ ràng.
"Ha, lừa quỷ à!"
Sở dĩ có câu "trong ba anh thợ giày xấu xí tương đương với một Gia Cát Lượng", Trần Hoa Bình quả thực biết quả thực nhiều, căn cứ vào lời Trần Hoa Bình nói, điều này khiến mọi người quay lại diện mạo ban đầu của sự việc.
Trong ba anh thợ giày xấu xí tương đương với một Gia Cát Lượng: Nếu ba người tầm thường có thể cùng nhau động não, họ có thể nghĩ ra những chiến lược chu đáo như Gia Cát Lượng. Tương đương với câu "Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao".
"Cho nên Tống Thư Ngạn vì tránh thiếu phu nhân nhà họ Tống này nên đi Vũ Hán?"
"Còn không phải à. Tôi còn nói với cậu ta mấy câu đấy. Người phụ nữ này ở Thượng Hải còn thiếu phu nhân ở Ninh Ba. Nếu không phải đoán được tâm tư của cậu ta, tôi sẽ để Đinh Trường Thắng đi nói trong khi lúc đó Tống Thư Ngạn hận không thể quỳ xuống buộc đi giày cho cô ta à. Nếu biết cô ta là vợ của cậu ta, chỉ sợ là vui muốn chết." Trần Bình Hoa cười giễu cợt:"Bọn họ nói, ông tuỳ ý nghe thôi. Lẽ nào lão Tống lại thừa nhận thằng con trai ngu xuẩn của mình bị người ta đùa bỡn xoay vòng vòng? Loã Tống là một người rất sĩ diện."
"Loã Tống là một kẻ hơn thua." Ông chủ Niên cười nói:"Ông ta sợ người ta biết, đứa con trai sáng láng của ông ta bị vợ cắm sừng, cho nên dứt khoát nói ra như vậy, thể hiện là nhà họ văn minh tiến bộ."
Mấy hôm nay thông qua người nằm vùng của Trần Hoa Bình, ông chủ Mỗ biết nhà máy sợ Đông Hải giống như bị ngu vậy. Không chỉ nâng cao bữa ăn cho công nhân mà còn làm cái gì mà lớp vận hành, còn hô khẩu hiệu là "sản xuất hành nội tốt nhất", đem vải tồn kho và vải trong cửa hàng xả hết, sau này chỉ bán sản phẩm có chất lượng tốt như người Nhật.
Chất lượng bây giờ đã khó chống đỡ rồi, anh ta lại còn muốn làm người lương thiện, lại muốn làm hàng tốt, lại còn muốn kiếm tiền, đúng là nằm mơ.
Đợi vải giá thấp của nhà máy sợ Đông Dương được sản xuất ồ ạt ra, xem bọn họ còn chống đỡ được bao nhiêu ngày, bọn họ ngu xuẩn như vậy, không bằng cứ để bọn họ thể hiện đi.
"Ông chủ Tiểu Tống ngu ngốc như vậy, tin tức này đủ để cánh nhà báo đó đăng bài mấy ngày rồi."
Ông chủ Lỗ nhếch miệng cười nhìn Trần Hoa Bình:"Lão Trần à, chúng tôi cho cậu hả giận. Cậu nói xem lão Tống có phải là dựa vào cái mặt này..."
Trần Hoa Bình nhớ tới cái tính tình sĩ diện muốn c.h.ế.t đó của lão Tống, chỉ muốn cười lớn vào mặt ông ta mấy ngày.
Khoảng mười giờ sáng chủ nhật, xe vào Thương Hải. Tống thái thái bước xuống từ xe của Phó Gia Thụ đổi sang xe của lão Kim. Lão Kim đưa Tống thái thái và A Phương đến biệt thự nhà họ Tống.
Lần đầu tiên Tống lão gia phát hiện cuộc sống này lại kỳ lại như vậy.
Rõ ràng gần đây bận đến mức chân không chạm đất, việc ở Thượng Hải phải nắm chắc, bên Thanh Đảo cũng đánh điện báo đến, cũng sắp xếp người qua, nhất định phải nhanh chóng, tận tâm thực hiện sách lược giống như Thượng Hải.
Ban ngày ông ấy trấn thủ nhà máy sợi Hải Đông, để con trai có thể thỏa sức làm mạnh tay.
Buổi tối không đi xã giao, về nhà mắt to trừng mắt nhỏ với con trai. Vợ mới đi mấy ngày giống như là chỗ đó không có bà ấy, ăn cơm một cách im lặng đã không quen nữa rồi.
Đến lúc vào phòng, nằm lên giường, lúc trằn trọc trở mình liền muốn Tiểu Ngũ dùng giọng nói chanh chua quấn lấy ông ấy, Tiểu Lục nhìn ông ấy với đôi mắt sợ hãi. Đàn ông không có đàn bà sao có thể ngủ được.
Suy nghĩ một lát lại nhớ đến khuôn mặt đã mang theo nếp nhăn của vợ, những nhiệt huyết trong lòng ấy đột nhiên lại biến mất. Lại mở mắt ra nghĩ xem bà ấy đã quay lại chưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-216.html.]
Sáng sớm hôm nay con trai hỏi ông ấy, có đến nhà máy cùng nhau không, ông ấy nói:"Chủ nhật ba để mình nghỉ một ngày."
Con trai đi rồi, Tống lão gia ở nhà một mình, ngồi trên ghế ở sân thượng, hút thuốc, uống trà, đọc báo.
Trên báo chí ở Hải Đông quảng cáo:"Xả hàng tồn kho, mua một tặng ba."
Bắt đầu hai ngày rồi, hiệu quả không tồi.
Ông ấy ngẩng đầu nhìn xa xăm, một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà, cánh cổng mở ra, xe tiến vào.
Lão Tống lập tức đứng lên, ba bước thành hai đi vào trong, đi đến cầu tháng mới phát hiện mình vội vàng quá, đứng lại một hồi, đến khi v.ú Trương nói:"Thái thái, bà tới rồi à!"
Lão Tống hút thuốc, từ từ đi xuống, nhìn cửa. Vú Trương đã mấy năm nay không gặp A Phương, đi qua ôm lấy A Phương:"A Phương, rốt cuộc em cũng đến. Sau này chúng ta lại ở cùng nhau."
A Phương ôm lấy v.ú Trương: "A Anh, em sắp không nhịn được rồi, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?"
"À à đi với chị." Vú Trương đưa A Phương đến nhà vệ sinh.
Lão Tống xuống lầu, đi đến trước mặt vợ, thờ ơ hỏi,"Về rồi!"
"Ừ, về rồi." Tống thái thái đáp lại ông ấy một tiếng:"Đợi chút tôi nói với ông sắp xếp ở quê."
"Không vội, ăn cơm trước đã." Tống lão gia hỏi:"Vú Trương, cơm nước nấu xong chưa?"
"Lão gia à, vừa rồi tôi hỏi ông, ông bảo thiếu gia đến nhà máy nên ông tuỳ tiện ăn chút gì đó, cho nên tôi gói mấy cái hoành thánh cho họ. Không biết thái thái về sớm như vậy, để tôi chuẩn bị thêm một chút."
"Không cần chuẩn bị đâu, tôi đưa thái thái đi ăn." Tống lão gia nhớ lúc mình đưa các di thái đến Thượng Hải, cùng bọn họ đi ăn tất cả các quán lớn quán nhỏ ở Thượng Hải.
"Vâng."
"Bà bảo ông Đường lái xe đến đây đi."
"Xe thiếu gia đi rồi ạ."
"Vậy thì thôi." Tống lão gia nói với Thái thái:"Vốn dĩ nơi này không phải của tôi mà là của Thư Ngạn, một chiếc xe là đủ dùng rồi. Bây giờ bà đến xem ra là không đủ rồi, phải đến cửa hàng tây đặt một chiếc xe thôi. Chúng ta đi tiệm cơm ăn cơm, gần đây có một tiệm cơm mùi vị không tệ, đi bộ qua đó cũng chỉ mất mười phút."
Tống lão gia đi đến kệ áo ở cửa lấy cái mũ đội lên đầu, lại lấy gậy chống, cười nhìn vợ: "Còn đứng đó làm gì nữa."
Tống thái thái còn một đống chuyện muốn nói với Tống lão gia:"Không thì ở nhà ăn chút hoành thánh là được, không cần phiền toái vậy đâu. Tối muốn nói chút chuyện với ông."
"Thái thái của tôi ơi, đâu cần vội vàng như vậy làm gì. Chúng ta ở nhà, A Phương và v.ú Trương lại phải bận bịu, để hai chị em họ an ổn ăn bữa cơm đi." Tống lão gia đi qua ôm vai Tống thái thái như những di thái thái kia.
Có di thái thái nào mà không mềm nhũn dựa vào ông ấy. Nhưng vợ lại đẩy ông ấy ra:"Lão gia, mời."
Giữa vợ chồng sao lại không thân thiết như vậy chứ.
Hai người cách nhau hai thước đi ra ngoài. Tống lão gia nói:"Tiệm cơm cách đây ông xa, tôi với bà đi bộ qua."
"Nghe lão gia." Tống thái thái nói với ông ấy.
Tống lão gia chân dài rảo bước, Tống thái thái chân nhỏ, ngón chân cuộn lại dưới lòng bàn chân, ngón chân ma sát với mặt đất, đi một lúc là đau. Tống thái thái nhăn nhó bước đi, gắng gượng đuổi theo Tống lão gia.
Chân nhỏ: chân gót sen, tục bó chân hà khắc của Trung Quốc thời phong kiến.