Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:07:23
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người cùng đến tiệm cơm ở chỗ rẽ của hai con đường. Tống thái thái âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước vào tiệm cơm cũng lão gia.
Tống lão gia chống gậy đi lên lầu, Tống thái thái đỡ tay vịn đi lên lầu. Tiểu nhị xếp cho bọn họ một chỗ ngồi trang nhã cạnh cửa sổ.
Tống thái thái ngồi xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi sau gáy, nghe lão gia gọi món. Tống lão gia gọi một nửa rồi mới nhớ đến dáng vẻ ăn rau dền ở nhà họ Phó của vợ, hỏi: "Bà có thích ăn món nào không?"
"Tôi không kén ăn." Tống thái thái chỉ nghĩ đến chỗ đau âm ỉ ở chân.
Tống lão gia lại gọi thêm một món canh. Tiểu Nhị báo to tên món. Tống lão gia rút đũa ở hộp đũa đưa cho vợ:"Bà Ba rất thích ăn chân giò chao dầu ở đây, nhưng bà ấy chú ý dáng người, không dám ăn nhiều, mỗi lần chỉ. ."
Nói được một nửa, Tống lão gia phát hiện không ổn, lập tức chuyển vấn đề:"Lúc về thế nào? Có thuận lợi không?"
"Thuận lợi. Tiểu Du trả lại hết sính lễ, không cần bất cứ thứ gì."
"Đứa nhỏ này. Con bé cho nhà máy Hải Đông nhiều ý kiến hay như vậy, những thứ đồ này thì tính là gì." Tống lão gia thở dài một tiếng:"Mấy hôm nay, dựa theo ý kiến của con bé, cẩn thận mà làm mới phát hiện ra là con bé suy nghĩ thấu đáo, chu toàn."
"Vốn muốn để A Phương ở lại quê giúp đỡ bà Hai nửa năm, nhưng tôi không thể rời xa A Phương được cho nên liền đưa A Phương cùng đến đây."
"Cũng đúng thôi. A Phương là người thân thiết với bà. Để bà ấy ở quê bà Hai cũng chẳng tín nhiệm bà ấy, nhất định sẽ bảo bà ấy về."
Tiểu nhị mang thức ăn lên, trước hết là bốn đĩa đồ nguội. Tống lão gia nói với thái thái: "Món gà nấu rượu hoa điêu này rất ngon, bà thử đi."
Tống thái thái gắp một miếng, ăn một miếng rồi đặt đũa xuống:"Nhưng tôi sợ bà Hai vừa bắt đầu sẽ quán xuyến nhà cửa không chu toàn, cho nên chỉ có thể làm phiền đại tỷ đến trông nom giúp."
"Như vậy cũng được. Đại tỷ là thái thái quán xuyến nhà họ Đổng, chị ấy nặng nhất là quy củ." Tống lão gia nghĩ:"Bà đi rồi, còn lại mấy tháng không dùng hết nhiều tiền như vậy. Một tháng bớt được hai trăm còn tám trăm đồng đại dương."
Một nghìn đồng đại dương, trong đó không hề có chi tiêu của mình, bà còn bị nói là hẹp hòi huống chi là bây giờ còn có tám trăm đồng thôi. Tống thái thái muốn giải thích với Tống lão gia, chỉ sợ ông ấy lại nói: "Một công nhân ở Thượng Hải, một ngày làm mười hai tiếng, mỗi người mỗi tháng chỉ được mười lăm đồng cộng thêm ba đồng tiền cơm nước là mười tám đồng. Người giúp việc bao ăn ở, mỗi tháng chỉ được bốn năm đồng. Tôi tính cho bà xem."
Tống thái thái dứt khoát nói: "Chi tiêu ở quê không nhiều như ở Thượng Hải. Thượng Hải có thể tiêu pha, ở quê dù sao cũng đủ rồi."
"Ừ."
Tống thái thái lại nói:"Tôi đi rồi, Thư Hoa cũng lớn rồi, cưới vợ rồi, cũng cưới vợ lẽ rồi. Tôi nghĩ Thư Nghi cũng sẽ không về đó ở, cũng lắm cũng chỉ về mấy hôm, vậy mà cũng có nhà mới. Cho nên tôi làm chủ để nhà bà Hai và Thư Hoa chuyển vào chính viện. Tôi dọn hết đồ của mình nhân tiện có nhà họ Phó giúp đỡ nên chuyển hết qua Thượng Hải."
Tống lão gia nghe cái này, cau mày nói: "Còn chưa quyết định tách ra ở riêng. Bà như vậy là muốn để cho bà Hai thừa kế tài sản ở quê. Không thích hợp lắm."
Ống ấy quả nhiên là không để ý bà ấy nói là dọn đồ đến Thượng Hải. Tống thái thái thuận theo ý ông ấy: "Tôi cũng biết không thích hợp, nhưng tôi đi rồi, không thể để Tiểu Lục ở chính viện một mình được. Hơn nữa lại nhiều con cháu, một cái nhà như vậy quả thực là không đủ. Ông nghĩ thử xem, ở quê có phải là nên sửa rộng nhà cửa ra hay không? Hoặc là xây cho Thư Hoa một cái nhà như Thư Ngạn không phải là tốt hơn à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-217.html.]
Nghe vợ nói vậy, Tống lão gia suy nghĩ một lát, quả thất là các di thái thái tóm lại đều phải có một viện riêng, nhà cũ bây giờ đã chật chội rồi. Tống lão gia nói:"Chờ giải quyết việc này xong, trở về một chuyến, cũng xây nhà cho bà Hai."
"Còn một việc. Ngày mai tôi mời Niên thái thái, Phương thái thái và mấy vị thái thái khác đến nhà đánh mạt chược. Nhân dịp này nói với các bà ấy là Thư Ngạn coi Tiểu Du như em gái, không có cách nào trở thành vợ chồng." Tống thái thái giải thích cho Tống lão gia nghe:"Như vậy mặt mũi hai nhà đều đẹp, người ngoài cũng không thể lời ra tiếng vào. Ông thấy sao?"
" Như vậy rất tốt." Thức ăn nóng được bê lên. Tống lão gia gỡ một miếng thịt chân giò chao qua dầu mềm cho Tống thái thái."Thử đi."
Tống thái thái gật đầu ăn thịt. Tống lão gia nhìn mái tóc hoa râm của bà ấy, nhìn chuyện ở quê bị vạch trần, khiến cho bà ấy bận tâm như vậy. Chẳng lẽ bà ấy làm sai một chút, mình lại trách bà ấy. Bà ấy chính là lo nghĩ không đâu. Sau này ở Thượng Hải rồi, phải để bà ấy ít bận tâm hơn, dẫn bà ấy đi ăn uống, xem kịch nhiều một chút. Tống lão gia âm thầm quyết định.
Ăn cơm xong, hai người xuống lầu, đi ra cửa, lại thấy v.ú Trương và A Phương mang một chiếc xe kéo đến dừng ở ngoài cửa. A Phương vừa thấy thái thái đi ra, lập tức chạy qua:"Thái thái mệt rồi đúng không? Chúng ta lên xe."
Vú Trương giải thích với Tống lão gia:"Thái thái chân nhỏ, không đi được đường xa, A Phương hỏi tôi chỗ gọi xe kéo đến chờ."
Tống lão gia nhìn A Phương đỡ thái thái, lúc này mới nhớ đến, lúc vừa ngồi xuống, vợ cầm khăn tay cau mày lau trán. Ông ấy nhìn cây gậy giả bộ phong độ trong tay, trách: "Minh Ngọc, sao vừa rồi bà không nói?"
"Không sao." Tống thái thái lên xe.
DTV
A Phương và v.ú Trương đi theo sau xe, Tống lão gia hơi ngẩn ra, tụt lại phía sau.
Vú Trương cười nói với A Phương: "Em quá hấp tấp rồi. Không phải là không có chuyện gì đấy sao. Một người đàn ông đã cần ấy tuổi như lão ra có thể không nghĩ được chuyện nhỏ như vậy."
A Phương dường như có chút không vui: "Trên đường trở về, hễ là đường hơi xa một chút Phó nhị thiếu đều gọi xe kéo đi theo. Lúc nghe thái thái bảo ra ngoài, Phó thiếu gia luôn gọi xe kéo, hai vị thái thái cùng ngồi trên xe. Đó là lần đầu tiên thái thái được ngắm nhìn Tây hồ một cách trọn vẹn. Tối về bà ấy còn nói với em là bà ấy được xem "Bạch nương nương và Hứa Tiên gặp mặt, cắt đứt đoạn tình" rồi."
Nghe đến đâu Tống lão gia cúi đầu. Trong những người phụ nữ của ông ấy, chỉ có vợ cả là chân nhỏ. Bà Ba và bà Tư hàng năm theo ông ấy đến Thượng Hải, vẫn luôn đến quán cơm này ăn cơm, bọn họ đi bộ luôn rất nhanh nhẹn. Là ông quá sơ ý rồi. Thằng nhóc nhà họ Phó, cũng biết nịnh nọt đấy.
Về đến nhà, bởi vì A Phương vội vàng đi tìm thái thái nên vẫn chưa ăn gì, v.ú Trương nấu hoành thánh, hai người cùng nhau ăn.
Tống lão gia thấy Tống thái thái hôm nay không vội rời đi liền ngồi với Tống thái thái ở phòng khách:"Lần này chuyện ở quê đều xong xuôi rồi, có phải là trong lòng thanh thản rồi không?"
"Đúng vậy." Tống thái thái trả lời:"Lão gia, tuy rằng lần này lão gia không cho Tiểu Lục đến đây. Nhưng tóm lại ông cũng không thể thiếu người hầu hạ được, không đến hai ba tháng nữa lại có di thái thái mới vào. Tôi nghĩ rồi, nếu ở quê tôi đã không quản những chuyện này thì đến Thượng Hải tôi cũng sẽ không bận tâm những chuyện này. Tôi vốn định thuê một căn nhà, nhưng Tiểu Du nói nhà nó rộng, một mình nó ở không hết bảo tôi chuyển qua sống cùng nó. Tôi chuyển qua đó, hai mẹ con chăm sóc lẫn nhau, hai cha con ông không cần lo lắng cho tôi."
"Ai nói với bà là sẽ có di thái thái mới?" Tống loã gia cao giọng hỏi Tống thái thái.
Tống thái thái thấy lạ: "Không phải, đây không phải là rất bình thường sao? Có lúc nào mà ông không có đàn bà à?"
"Bà không phải đàn bà của tôi."
Thật là bất chấp lý lẽ. Tống thái thái tức giận:"Lão gia, ông đang rất vô lý đấy. Tôi nói đàn bà là có ý gì ông cũng biết đấy. Tôi về nói với ông một chút tình hình ở quê, truyền đạt lại điều ông giao. Lát nữa lão Kim, tài xế nhà họ Phó đến đón tôi, tôi vẫn phải đến chỗ Tiểu Du để nghiệm thu đồ đạc chuyển từ quê đến."