Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:07:25
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Phương và v.ú Trương đang ăn hoành thánh. Tống thái thái nói với v.ú Trương:"A Anh, tôi dẫn A Phương đến chỗ Tiểu Du sống. Mấy năm nay bà vẫn luôn hầu hạ lão gia và thiếu gia, cộng thêm chồng bà cũng ở đây nên không cần qua."

Thật ra, lúc trên đường về Tống thái thái đã suy nghĩ rồi, hai người đều là nha đầu thiếp thân của mình, có muốn đi theo mình hay không còn phải cân nhắc A Anh còn có nhà có người thân. Hơn nữa vừa rồi lúc ngồi xe kéo, A Anh nói hộ lão gia, ở với ai lâu thì tâm hướng về người đó cũng là lẽ đương nhiên.

"Vâng."

Tống lão gia một mình ngồi trên sofa, ông ấy muốn cãi lại vợ, cãi lại mình không phải là loại người một ngày không có đàn bà liền không sống nổi đó. Nhưng lý lẽ để cãi lại này quá sáo rỗng. Nhưng tại sao phải cãi lại? Bên cạnh mình có di thái thái không phải là chuyện rất bình thường sao?

Có di thái thái sẽ ảnh hưởng đến bà ấy sao? Nghĩ lại, nếu bà ấy không nhạy cảm như vậy, sao có thể khiến tâm trạng mình dở tệ như vậy? Bà ấy cảm thấy chỗ nào thoải mái thì để bà ấy đến đó sống đi.

Chẳng lâu sau, xe nhà họ Phó đến đậu trước cổng. Tần Du và Phó Gia Thụ xuống xe.

Tống thái thái đi ra:"Sao hai đứa lại đến đây?"

"Anh Gia Thụ dẫn cháu đi đặt xe, chúng cháu thuê một tài xế đưa đón cháu đi làm. Bình thường ở nhà bác ra ngoài cũng tiện hơn."

"Cái thằng bé này, sao lại không nói. Đây không phải là thím cháu cũng phải dùng xe sao? Chú cũng muốn đặt xe. Xe bao nhiêu tiền? Còn tài xế lái xe thì để chú trả tiền." Tống lão gia đi đến nói.

"Không cần đâu, chút tiền thôi mà. Hơn nữa sau này cháu cũng dùng." Tần Du nói với Tống thái thái.

"Thím à, chúng ta lên xe thôi."

Tống lão gia nhìn vợ và A Phương lên xe. Tần Du và Phó Gia Thụ, một người gọi ông ấy là "bác", một người gọi ông ấy là "chú" nói "tạm biệt" với ông ấy. Vợ ông ấy chẳng ngoái đầu, mặc cho xe đưa đi.

Tống lão gia luôn cảm thấy có chút khó chịu nhưng lại không nó rõ được.

Phó Gia Thụ lái xe về đến cổng, trên đường có một hàng xe ba gác đỗ trước cổng, cổng nhà Tần Du mở ra, bên trong cũng có xe ba gác xếp thành dãy dài.

Một vị quản sự vận chuyển hàng hóa của nhà họ Phó đang nghiệm thu đồ, thấy Phó Gia Thụ đi vào, vội vàng khom lưng: "Thiếu gia."

Phó Gia Thụ nói hai câu với vị quản sự này rồi đi tới cạnh Tiểu Cường đang ôm Tiểu Hoàng xem người ta chuyển đồ.

Tiểu Hoàng được chủ nhân ôm ấp, thấy có nhiều người lạ như vậy, không kiềm chế được bản tính, nhe răng trợn mắt: "Ô ô... gâu gâu!"

Phó Gia Thụ đón lấy Tiểu Hoàng được Tiểu Cường ôm trong tay, hung hăng vuốt lông hai lượt: "Ngoan... Đừng kêu!"

Đôi mắt Tiểu Hoàng nhìn Tần Du, chiếc mũi nhỏ ướt dầm dề, chỉ biết "Ô ô ô..."

Tần Du không cứu được nó, nếu thả vật nhỏ này xuống đất, nhìn thấy người lạ, sợ là nó sẽ kêu om sòm.

Văn Tú đi tới, lấy một chiếc chìa khóa ra: "Tống thái thái, Tần tiểu thư, thái thái bảo tôi dọn đồ trong một gian nhà kho ra, để mọi người cất hết những món đồ lỉnh kỉnh ngày thường không hay dùng vào trong nhà kho bên đó."

Ở hậu viện của nhà họ Phó có một loạt phòng ở được dùng để làm nhà kho, bình thường dùng để bày biện những món đồ không thường dùng, còn có cả dụng cụ trồng hoa của Phó thái thái.

Tần Du nhận chìa khóa: "Thay tôi cảm ơn thái thái, thái thái đâu rồi?"

"Thái thái nói ra ngoài một tuần nên thấy mệt mỏi, giờ phút này còn đang ngủ bù!"

Tần Du nghe vậy, ngẫm lại cơ thể của Tống thái thái còn không khỏe mạnh được như Phó thái thái, mà Phó thái thái đã kêu mệt không chịu nổi?

"Bác gái, bác muốn đi nghỉ ngơi một lát không? Lúc vừa về, cháu đã bảo Tố Phân trải giường xong rồi."

"Nhiều người như vậy, cũng không ngủ được. Bác ngồi tạm một lát."

Nghe Tống thái thái nói như vậy, Ni Nhi bên cạnh không biết làm cái gì lập tức chuyển cái ghế qua đây: "Bà ngồi!"

Vốn Tống thái thái muốn lên phòng khách lầu hai ngồi, lúc này lại không tiện từ chối ý tốt của cô bé, đành ngồi xuống chiếc ghế mà Ni Nhi mang tới.

Nghe thấy Ni Nhi gọi là "bà", bà Ngô đi tới sửa lại: "Ni Nhi, đây là thái thái."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-218.html.]

Ni Nhi gọi sai, ngượng ngùng nói: "Thái thái."

"Không sao, gọi bà cũng được." Tống thái thái duỗi tay sờ b.í.m tóc của Ni Nhi.

Kể từ khi một nhà bốn người đi theo Tần Du, họ có chỗ ăn chỗ ở, vậy nên Ni Nhi đã có dáng vẻ hoạt bát, xinh xắn đáng yêu của một cô bé ở tầm tuổi này.

Ni Nhi thấy váy trên người bà có màu hơi sẫm, nhưng bức tranh bát tiên vượt biển trên làn váy lại tinh xảo một cách lạ thường, điều này đã thu hút sự chú ý của cô bé, cô bé ngồi xổm xuống, rất có hứng thú quan sát hoa văn trên đó.

Cô bé muốn sờ, nhưng lại không dám duỗi tay, Tống thái thái chỉ vào một nhân vật nói: "Đây là Hà tiên cô, tương truyền..."

Ni Nhi đánh bạo đưa tay sờ một chút, ngửa đầu nhìn ánh mắt cổ vũ của thái thái, lại sờ nhân vật kế tiếp: "Thái thái, hoa này thêu đẹp quá."

"Ni Nhi biết thêu hoa không?"

Ni Nhi ngửa đầu: "Cháu biết làm giày, làm quần áo, nhưng không biết thêu hoa."

Bà Ngô cười: "Nhà chúng tôi nghèo, có thể chắp vá ít vải đã là không tệ rồi."

"Muốn học không?"

"Có ạ!"

Tần Du gõ đầu nhỏ của Ni Nhi: "Cái gì em cũng muốn học. Gần đây có học được kiểu tóc nào mới ở chỗ bà v.ú Chu không?"

"Dạ có, em còn thấy được mấy kiểu tóc của người nước ngoài đi trên đường, em đang tính, ngày mai bện tóc cho tiểu thư."

"Được."

Tần Du bảo người ta dời bàn bi - a trong phòng sinh hoạt tầng trệt đi, vừa chiếm diện tích, mà cô cũng không có sở thích này, vừa vặn có thể đặt rương của cô và bác gái vào chỗ đó.

Những đồ dùng trong nhà kiểu Trung Quốc này, đều là hàng tốt, nhưng nhà ở là của Tây Dương, tạm thời không dùng được, toàn bộ chuyển đến nhà kho của nhà họ Phó, khóa lại, giao chìa khóa cho A Phương bảo quản.

Lúc nãy Tần Du và Phó Gia Thụ đi ra ngoài, ngoài việc đặt một chiếc xe ra, còn mua một cái két sắt, két sắt vô cùng nặng, đang bảo người ta nâng lên phòng ngủ phụ trên tầng 3.

DTV

Đợi đến khi chuyển đồ xong, Tần Du xách rương trang sức của mình và Tống thái thái lên tầng.

Tầng 3 có hai gian hướng Nam, hai gian hướng bắc, gian hướng nam vừa vặn đủ cho Tần Du và Tống thái thái mỗi người một gian, A Phương thì ở một gian hướng nam bên cạnh phòng khách lầu hai, gian phòng cũng rộng rãi.

Tần Du và Tống thái thái từng người bỏ trang sức vào trong két sắt.

Bận rộn xong thì trời đã tối, cả đời A Phương đi theo hầu hạ Tống thái thái, Tần Du gọi bà ta một tiếng "dì Phương", ba người cùng nhau ăn cơm tối.

Ăn cơm tối xong, Tần Du sửa sang lại suy tính mấy ngày nay về việc phải làm sao để tiếp nhận bộ phận bất động sản Minh Thái, dù sao sau khi mở hội nghị quản lý nhiều lần như thế, cô đã biết sơ sơ bộ phận bất động sản hoạt động như thế nào.

Đối mặt với sự hỗn loạn trước mắt của bộ phận bất động sản, cô muốn d.a.o sắc chặt đay rối (*), không biết có được hay không? Tần Du sang phòng bên xin ý kiến của Phó lão gia. Phó lão gia là pháp sư gạo cội trong nghề này.

(*) ý bảo nhanh chóng xử lý việc loạn.

Tống thái thái thấy Ni Nhi đang lau bàn, nói với A Phương: "A Phương đi tìm giỏ thêu giúp tôi đi."

A Phương đi mở rương, xách giỏ thêu kim tuyến của thái thái tới, Tống thái thái vẫy tay: "Ni Nhi, qua đây!"

Ni Nhi buông khăn lau xuống, lau hai tay vào tạp dề, chạy đến bên cạnh Tống thái thái, thấy trong tay thái thái là một miếng vải banh thêu một cành hoa mai, trông sống động như thật.

Đôi mắt cô bé lấp lánh tỏa sáng: "Thái thái, cháu muốn học."

"Cháu lau bàn trước đi, bà phác họa cho cháu một kiểu đơn giản."

"Dạ!" Ni Nhi vui mừng đến nỗi hận không thể nhảy dựng lên.

Loading...