Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:07:30
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó lão gia cười: "Tiểu Du rất giống em nhỉ?"

Phó thái thái dùng ánh mắt khinh bỉ liếc xéo con trai, hỏi: "Anh có biết nó đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì không?"

Phó Gia Thụ không cảm thấy mình ngu, anh thì có vấn đề gì?

Phó lão gia: "Nó lại làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa?"

Phó thái thái kéo người đàn ông ra cửa ngách: "Anh dựa vào khung cửa, đứng thẳng."

Phó lão gia không biết vợ mình lại nổi điên cái gì, nghe lời đứng thẳng, cúi đầu hỏi bà ấy: "Sao nữa?"

"Ngẩng đầu lên, sau đó nhắm mắt lại." Thấy bạn già của mình bất động, Phó thái thái nói: "Nhanh lên đi!"

Phó lão gia chỉ có thể ngẩng đầu nhắm mắt lại, Phó thái thái lại điều chỉnh tư thế cho ông ấy, để cho ông ấy hơi ngửa đầu, sau đó bà ấy cũng ngửa đầu nhìn bạn già: "Mới nãy con trai anh bày ra tư thế này đấy."

DTV

Phó lão gia cười mở mắt, cúi đầu nhìn vợ: "Sẽ không ngốc đến vậy chứ?"

Giờ phút này Phó Gia Thụ nhìn thấy cha mẹ anh một người cúi đầu, một người ngửa đầu, ánh mắt hai người giao nhau, mẹ anh tình ý miên man, khuôn mặt cha anh mỉm cười.

Bỗng nhiên Phó Gia Thụ lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, vậy nên không phải Tần Du chưa suy xét kỹ càng, cũng không phải trong lòng cô vẫn còn Tống Thư Ngạn, mà là...

"Cùng một dòng với anh cả. Anh còn có em, em nói thẳng cho anh biết, còn nó? Với cái đầu heo của con trai anh, em thấy anh muốn ôm cháu nội cũng khó." Phó thái thái quay đầu ghét bỏ nhìn con trai.

Phó Gia Thụ thoáng từ buồn rầu chuyển thành hối hận, mình đúng là ngu mà, bỏ lỡ một cơ hội tốt.

Phó lão gia đi tới ôm lấy con trai: "Được rồi, được rồi! Tiểu Du sẽ hiểu cho con, nếu cái gì cũng hiểu, vậy chứng tỏ là kinh nghiệm quá mức đầy đủ."

Phó thái thái lôi kéo Phó Gia Ninh nói: "Bây giờ đã hiểu chưa? Người đàn ông mà con cho rằng mọi thứ vẹn toàn, bình thường cậu ta phải học vô số lần từ người phụ nữ khác, mới có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng con gái, nếu không thì sẽ như anh trai con, khuôn mặt thông minh, ruột gan ngu ngốc, khó tránh khỏi việc ngu dốt trong chuyện tình cảm, thấy vậy thì đừng nên ghét bỏ, có lẽ chỉ là do cậu ta ít kinh nghiệm mà thôi."

Được mẹ ruột lấy làm ví dụ tương phản để dạy con gái, Phó Gia Thụ tức giận nói: "Con lên tắm rồi đi ngủ đây."

Lại nói sau khi bắt gặp hành vi ngu ngốc của Phó Gia Thụ, Tần Du trở về nhà, thấy đèn đuốc của phòng khách tầng hai sáng trưng, cô bước nhanh lên đó, hai ngày nay nghe dì Phương nói, trên đường đi bác gái đều ngủ không sâu, sao giờ vẫn còn chờ cô nữa.

"Thái thái, người xem, có phải như vậy không ạ?" Là giọng nói trong trẻo của Ni Nhi.

Tần Du đi vào, thấy bác gái Tống nói với Ni Nhi: "Đúng, Ni Nhi thông minh quá, vừa học đã biết."

"Ngô Đại Ni, em không muốn ngủ, nhưng thái thái buồn ngủ nha!" Tần Du nhìn một già một trẻ còn đang thêu hoa, nhịn không được mắng cô bé.

Bị tiểu thư mắng, Ni Nhi cúi đầu.

Tống thái thái ngẩng đầu nhìn Tần Du: "Không sao, mẹ con bé đã tới thúc giục, Ni Nhi đang phấn khích, nên bác dạy con bé thêm hai mũi thêu nữa."

Tần Du đi qua nhìn, cô bé đã thêu được một đóa hoa nhỏ.

"Được rồi, đi ngủ đi, bây giờ cũng sắp mười giờ đêm rồi. Học thêu hoa cũng được, nhưng nhớ là phải chăm đọc sách, với cả không được thêu vào lúc trời tối, như thế sẽ dễ bị cận thị. Sau khi tan học, đợi có thời gian rảnh thì mới đi theo thái thái học thêu hoa, biết chưa?"

Ni Nhi ngẩng đầu: "Dạ biết rồi ạ."

"Đi đi!"

Cô bé bộp bộp bộp chạy xuống cầu thang.

Tần Du ôm lấy cánh tay Tống thái thái, cùng bà ấy đi lên lầu, nghe Tống thái thái nói: "Trông cô bé thế này, không khỏi làm bác nhớ tới khi còn nhỏ, mẹ bác dạy bác thêu hoa, hình đầu tiên mẹ bác dạy bác thêu là một đóa hoa đào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-220.html.]

"Cô bé muốn học cũng được thôi, nhưng chúng ta phải ngủ đúng giờ."

Hai người tự về phòng mình, rửa mặt đi ngủ.

Ngủ bên ngoài chung quy sẽ không được ngon như ngủ ở nhà, Tần Du vừa dính vào gối, lập tức nhắm mắt ngủ ngay, mãi cho đến khi một tràng tiếng đập cửa vang lên, Tần Du dụi dụi mắt, đi tới cửa, mở cửa ra, thấy Hoa Tố Phân, Tố Phân nói: "Tiểu thư, Phó thiếu gia nhà bên đã chờ cô dậy tập thể dục buổi sáng được mười phút rồi. Bình thường cô toàn xuống lầu lúc năm giờ rưỡi."

Bình thường xuống lầu lúc năm giờ rưỡi, nhưng chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên cô về sao? Cô muốn ngủ nướng cũng không được?

"Tôi biết rồi."

Mặc dù Hoa Tố Phân đã cố ý rón rén nhẹ nhàng đi lên lầu, tiếng gõ cửa cũng không vang, nhưng Tống thái thái ở sát vách vẫn bị đánh thức, bà ấy mở cửa ra.

"Bác gái, bác ngủ thêm một lát đi, anh Gia Thụ kêu cháu dậy tập thể dục buổi sớm!"

Tống thái thái muốn quay về giường nằm tiếp, nhưng đã tỉnh rồi thì rất khó ngủ tiếp, bà ấy đứng dậy rửa mặt, nghe tiếng Tần Du đóng cửa phòng bên.

Tần Du đi xuống lầu, Phó Gia Thụ ngồi trong phòng khách, thấy cô còn oán giận: "Em sao vậy, không phải mỗi ngày đều dậy lúc năm giờ rưỡi sao? Sao hôm nay lại dậy muộn thế?"

"Ở bên ngoài mấy ngày, về nhà anh không tính ngủ thỏa thuê một bữa sao?" Tần Du hỏi anh.

Vấn đề này hỏi ngược lại anh. Đêm qua anh nằm trên giường, giống như bánh nướng áp chảo, lật qua xoay lại, mãi không ngủ được.

Một mặt là xấu hổ muốn chết, một mặt là oán trách hà tất gì mẹ anh phải nói cho anh biết chân tướng, biết bản thân mình bỏ lỡ cái gì, sao có thể ngủ được? Chỉ mong trời sắp sáng có thể được gặp lại cô.

"Anh tưởng em gió mặc gió, mưa mặc mưa(*). Thế nên mới đặt đồng hồ báo thức, ai dè em lại muốn ngủ nướng?"

(*) ý bảo thời tiết thế nào nữ chính cũng dậy đúng giờ.

Anh còn cãi? Tần Du tức giận nhìn anh một cái: "Vậy bắt đầu đi!"

Tần Du dẫn anh tập thể dục làm nóng người: "Anh kéo vòng treo? Em nhảy dây, lát nữa đổi lại?"

"Được." Phó Gia Thụ nằm trên giường chờ tới khi trời hừng đông để được gặp cô, nhưng gặp rồi lại không biết phải làm sao để hỏi ra suy nghĩ trong lòng, vậy đành kéo vòng treo trước.

Tống thái thái rửa mặt xong, mở cửa ban công ra, thấy trong viện, Tần Du đang nhảy dây, Phó Gia treo hai cái vòng treo trên cây, đang kéo vòng.

Tần Du vẫy tay: "Bác gái."

Tống thái thái tưởng là gọi bà ấy, đang định trả lời thì tiếng của Phó thái thái vang lên: "Ơi!"

Tống thái thái bừng tỉnh, Tần Du đang gọi chị dâu!

Phó thái thái đứng trên ban công hô: "Phó Gia Thụ a! Dẫu cho đêm qua cả đêm con không ngủ, hôm nay cũng đừng có l.à.m t.ì.n.h làm tội như vậy chứ."

Tần Du dừng lại nhìn Phó Gia Thụ đang rất miễn cưỡng kéo vòng, Phó Gia Thụ bị cô nhìn như vậy, nói: "Em đừng nghe mẹ anh nói hươu nói vượn."

"Mẹ thấy con đang miễn cưỡng chống đỡ." Phó thái thái cười nhạo con trai.

Phó Gia Ninh khoác áo khoác dài đẩy cửa ban công ra: "Thật sự ăn hiểu nổi hai người, đi ra ngoài một tuần, lúc về tinh thần còn dồi dào đến thế, mới sớm tinh mơ, quấy rầy người ta mộng đẹp. Anh, anh đừng phát rồ nữa, mình không ngủ được, nhất định phải khiến cho người khác cũng không ngủ được giống như anh sao?"

Lời này làm cho Phó Gia Thụ vốn còn muốn cố gắng chống đỡ, lại phải từ trên vòng treo nhảy xuống, Tần Du nhìn anh: "Không kéo nữa à? Ngày thường anh cũng đâu chỉ kéo được một lúc như thế, chắc không phải buổi tối ngủ không được ngon đấy chứ?"

Đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Phó Gia Thụ lấy dây thừng trong tay cô, bắt đầu nhảy dây.

Tần Du kéo vòng treo, vòng treo là công cụ rất tốt để huấn luyện cơ bắp, bởi sự không ổn định của nó có thể khiến cơ bắp hoạt động chăm chỉ hơn. Tần Du lợi dụng vòng treo để chèo ngược thuyền. Cô nhìn Phó Gia Thụ, rõ ràng hôm nay thể lực của anh chống đỡ không nổi, xem ra tối hôm qua thật sự ngủ không được ngon, nhảy dây cũng không có sức.

Loading...