Phó Gia Thụ lấy hai phần hai bánh, một lồng nhỏ sáu cái bánh bao chiên, ông chủ trực tiếp đưa bánh bao chiên cho Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ bưng bánh bao chiên đi vào tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đĩa nhỏ rót giấm, đưa đũa và muỗng cho cô.
Tần Du vén sợi tóc dính trên má ra sau tai, cúi đầu cắn một miếng bánh bao chiên, bên trong nước đầy nước súp, hút một ngụm, nước canh mặn mang theo vị ngọt, lớp da bên trên rất mềm, lớp da bên dưới thì khét, chính là mùi vị đồ ăn vặt tuổi thơ.
DTV
"Mùi vị này mới gọi là tuổi thơ, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Tần Du vô cùng đồng ý, ăn một cái, lại thêm một cái: "Ngon quá!"
"Súp tới đây!" Phục vụ bưng lên hai chén súp.
Phó Gia Thụ kéo một cái dĩa ra cho cô, bưng súp đến trước mặt cô: "Có muốn thêm chút giấm vào trong súp không?"
"Muốn."
Anh cầm lấy bình giấm trên bàn rót một ít dấm vào chén cho cô, lại thêm giấm vào chén của mình: "Tinh bột mì nhà họ dùng nhét thịt, không phải váng bọt trên mặt, mà là nước cốt, là tinh bột ngâm từ đêm hôm trước, bọc thịt. Tinh bột mì trơn trượt mềm dẻo, lúc tôi ở nước ngoài, cùng Thư Ngạn đi khu phố người Hoa có thể tìm được bánh bao chiên và bánh bao hấp, nhưng chưa từng tìm được loại súp này."
Tần Du dùng đũa gắp viên bột mì lên nói: "Cái này có gì khó đâu? Chỉ cần có bột mì ở nhà ngâm lấy tinh bột, tinh bột mì làm bột nhồi thịt hoặc lên men làm món nướng cũng được, còn có thể dùng làm súp cay."
"Cô còn có tay nghề này?"
"Muốn ăn được mì, tôi không sợ phiền phức." Để làm giống y như mùi vị dầu hành tím thơm ngon bản gốc, cô đã thử nghiệm hơn mười phiên bản, bạn bè ăn xong đều nói cô có thể mở cửa hàng ngay tại chỗ.
"Có cơ hội nhất định phải nếm thử tay nghề của cô." Phó Gia Thụ nói giỡn.
Tần Du thật lòng đồng ý: "Có thể."
Chỉ là súp hai bánh này quả thật rất ngon, nên nhà bọn họ mở cửa tiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-60.html.]
Chiếc lồng nhỏ vừa mới hấp được đặt lên lên bàn, bốc hơi nóng, Tần Du giơ đũa gắp một cái bánh bao hấp nhét vào miệng, bánh bao này vừa mới hấp nên còn rất nóng, một ngụm này cô ăn quá nhanh, nóng đến nước mắt cũng chảy ra.
Phó Gia Thụ lấy ra một cái khăn màu xám đưa cho cô: "Khăn chưa dùng đâu."
Tần Du nhận lấy khăn lau nước mắt, trả lại cho anh: "Nóng quá, quả nhiên nóng lòng không ăn được bánh bao hấp nóng."
Phó Gia Thụ cười gắp một cái bánh bao hấp ăn: "Không bị bỏng chứ?"
"Có, trong miệng nóng bỏng một miếng da, lần sau phải rút kinh nghiệm."
Tần Du đặt đũa xuống.
"Ăn thêm hai cái nữa." Phó Gia Thụ nói với cô.
"Không được, anh ăn đi! Lại bị phỏng, tôi sợ vết thương trong miệng nặng thêm." Cô rất dễ bị lở miệng, nhất là loại vết thương hở này, bắt đầu xuất hiện lở loét, chắc chắn phải đau tới mấy ngày, bây giờ sao cô dám ăn đồ nóng nữa.
Phó Gia Thụ thấy cô không ăn, lấy khăn trong túi ra lau miệng, đến chóp mũi mới nhớ tới vừa rồi cô cầm khăn tay của mình lau nước mắt, cho nên trên khăn có mùi thơm, ý thức được vấn đề này, tay anh đang gấp khăn tay hơi dừng lại, rồi như không có việc gì thu hồi khăn tay.
Hai người lên xe, xe đi qua hai ngã tư, tiến vào một con đường rợp bóng cây ngô đồng, chạy hơn trăm mét, thấy người gác cổng trước cửa sắt bên trái, đẩy cửa ra.
Phó Gia Thụ rẽ vào, bãi cỏ bên trong còn lớn hơn sân bóng đá, ngô đồng cao vút, kiến trúc kiểu châu Âu, Tần Du tự nhận mình rất giỏi toán học, cái nhà lớn này đừng nói là chưa tới hai mẫu ruộng, cho dù là hai mươi mẫu cũng không chứa nổi đâu!
"Đây không phải ngôi nhà mà chúng ta muốn xem chứ?"
Phó Gia Thụ dừng xe lại: "Không phải cô bị bỏng à? Tôi lấy thuốc bột cho cô. Xuống đây!"
Tần Du đi theo Phó Gia Thụ vào phòng khách nhà bọn họ, phong cách trang trí ở đây, rất giống ngôi nhà cũ mà kiếp trước cô được một phú hào Mỹ ở phía đông New York mời đến. Liếc mắt nhìn qua là biết có tiền, nhưng lại không vàng son lộng lẫy như khách sạn Vân Hải, mà là bề ngoài khiêm tốn bên trong lại lộ ra vẻ xa hoa.