"Chiều hôm qua nhận được điện tín trong nhà máy, có việc gấp muốn thiếu gia chúng tôi về xử lý." Trần Hoa Bình tìm cớ.
"Đợi lát nữa cùng nhau ra bến tàu."
Đinh Trường Thắng hết sức vui vẻ, thấy Trần Hoa Bình đi rồi, nói với Tần Du: "quản lý Tần, cô thật sự là ngôi sao may mắn, không ngờ có thể về cùng một chuyến thuyền đấy! Ba ngày này chúng ta phải đi chơi khắp nơi với cậu Tống tìm hiểu rõ ràng sở thích của anh ta. Bán hàng, thật ra chính là tình nghĩa giữa người bán và người..."
Đinh Trường Thắng ra vẻ giảng giải lý luận bán hàng của anh ta, thật sự là một người bán hàng giỏi.
Tần Du trở về phòng sửa sang lại hành lý, khoảng ba giờ chiều, chuẩn bị xuất phát từ khách sạn đến bến tàu, dưới lầu chỉ thấy Đinh Trường Thắng và Josh, cô hỏi Đinh Trường Thắng: "Tống tiên sinh và quản lý Trần đâu?"
"Quản lý Trần gọi điện thoại đến khách sạn bảo chúng ta đến bến tàu trước, bọn từ chỗ khách hàng đi thẳng ra luôn."
"Vậy thì đi."
Ba người xuất phát từ khách sạn đến bến tàu, khoang hạng nhất có lối đi lên tàu và phòng nghỉ chuyên dụng, thì lúc này đã có khái niệm VIP rồi? Hoặc là VIP luôn luôn có.
Tần Du đang ở phòng nghỉ chờ lên thuyền, cô nhàm chán nghĩ, bây giờ nếu có điện thoại di động thì tốt rồi, cho dù chơi game happy match cũng được!
Chẳng mấy chốc, cô không còn buồn chán nữa, bởi vì Josh, người cũng đang buồn chán, lấy quyển sổ mà anh ấy vẫn mang theo bên mình ra, nói với cô về ý tưởng mới của anh ấy, việc cải tiến một bộ phận trên máy in. In hoa đòi hỏi nhiều bộ màu sắc, và sự sai lệch màu hoa là một vấn đề phổ biến.
Josh giải thích cho cô, tại sao cái linh kiện này có thể phòng ngừa được vấn đề này?
Tần Du bị ép chui vào chuyên ngành, vị lão huynh Josh này từ khi biết trình độ chuyên môn của cô, quả thật coi cô như một con lừa kéo xe, có thời gian liền thảo luận với cô.
"Nếu chúng ta thêm một đường ray giới hạn ở đây thì sao? Như vậy khi điều chỉnh sẽ không xảy ra sai sót."
Tần Du đang cùng Josh thảo luận vấn đề kỹ thuật, Đinh Trường Thắng kêu: "Quản lý Trần, Tống thiếu gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-73.html.]
Tần Du nhìn về phía cửa, Tống Thư Ngạn và quản lý Trần đi vào.
Tần Du đứng lên đi tới đón tiếp khách hàng: "Quản lý Trần, không phải buổi sáng nói có thể cùng nhau xuất phát hay sao?"
Tống Thư Ngạn tiếp lời: "Vốn tưởng rằng một chút chuyện nhỏ, có thể giải quyết trong buổi sáng, ai ngờ lại kéo dài tới bây giờ."
"Từ khi ông chủ giao xưởng sợi Thượng Hải cho thiếu gia của chúng tôi, thiếu gia ngày ngày bôn ba, đây không phải là do ở Vũ Hán đã ổn định, nên ngựa không ngừng vó chạy về đấy sao."
Đinh Trường Thắng vội vàng hùa theo nịnh bợ: "Đúng vậy! Tống thiếu gia tuổi trẻ tài cao, trong thời gian ngắn đã quản lý gian hàng lớn như nhà máy sợi Hải Đông."
Tần Du đi cùng Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh thật sự vất vả."
"Cũng tạm! Sự nghiệp của gia tộc đến tay mình luôn hy vọng càng làm càng lớn, cũng không thể thành phá gia tử chứ? Lúc còn trẻ, cũng nên cố gắng nỗ lực một chút."
"Đúng là đạo lý này."
Hai người còn định nói vài câu, Josh lại đây chào hỏi Tống Thư Ngạn, kéo Tần Du qua, đường ray giới hạn mới nghĩ ra, anh không giải quyết liền thì rất khó chịu.
Tần Du lấy quyển sổ của anh ấy, lấy bút trong túi của mình ra, vẽ kết cấu cho anh ấy, vẽ xong kết cấu, cô lại suy nghĩ một chút: "Không đúng, không đúng! Phải như thế này mới đúng."
DTV
Tần Du lại vẽ một cái rãnh khác: "Rãnh như vậy sẽ gia công tốt hơn."
"Yonlanda, cô thật sự là một thiên tài."
Lời khen như thế, cô đã nghe qua N lần, loại thiết bị sửa lỗi này, tư duy tương lai chính là như thế, tùy tiện tìm kỹ sư nào cũng sẽ thiết kế như vậy mà thôi?
Tuy Thư Ngạn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn thấy người Đức kia khâm phục Tần Du. Cô gái họ Tần này thật sự quá xuất sắc!