Tống Thư Ngạn hỏi: "Vừa rồi nghe nhân viên bán hàng nói, những bộ quần áo này là do cô tự thiết kế?"
"Để tiện cho công việc thôi, dù sao mặc váy dài vào nhà máy rất phiền phức."
"Thì ra là như vậy."
Tần Du thấy anh ấy đi theo mình, không có ý rời đi: "Tống thiếu gia, tới đây mua đồ cho vợ mình sao?"
Nghe thấy cô nhắc tới chữ "vợ", Tống Thư Ngạn nhớ Đinh Trường Thắng đã nói cho cô tình huống của anh ấy. Anh ấy nói: "Không. Tôi đến chỗ ông chủ Đường để bàn bạc về việc bán vải. Bây giờ trao đổi xong, tôi gọi xe cho cô."
Xe đã ở trước cửa bách hóa, Tống Thư Ngạn đưa tay mời cô lên xe.
Tần Du đứng bất động: "Tống thiếu gia, tôi ở tạm khách sạn Vân Hải, chỉ đi có vài vài bước chân. Không cần đi xe."
"Tôi đi cùng cô! Dù sao là con gái lại ở một mình, trời cũng không còn sáng."
"Ngài Tống đối với người phụ nữ nào cũng đều chu đáo như vậy sao?" Tần Du nửa đùa nửa thật hỏi anh ấy.
"Sao Tần tiểu thư lại nghĩ như vậy, là đàn ông chẳng lẽ không nên thể hiện sự lịch lãm của mình với phụ nữ sao?"
Tần Du cười: "Tống phu nhân thật may mắn, khi có một người chồng chu đáo như anh."
Cô lại nhắc tới "phu nhân", ý trong lời nói chính là anh ấy là người chồng có vợ.
DTV
Sau khi Tống Thư Ngạn đi cùng cô vài chục mét: "Tần tiểu thư, tuy rằng Đinh tiên sinh nói những lời kia, nhưng đó không phải ý của tôi, chỉ có một phần là chính xác. Tôi và người vợ trên danh nghĩa kia thậm chí còn chưa từng gặp mặt, càng không nói đến có tình cảm. Giữa tôi và cô ấy, chỉ là cuộc hôn nhân sắp xếp của cha mẹ. Cô ấy là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, chúng tôi không hề hợp nhau, cũng không thể có tương lai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-92.html.]
"Ồ?"
Tống Thư Ngạn không biết cuối cùng có thể thuyết phục cha mẹ mình hay không: "Nếu cô ấy thực sự không đồng ý ly hôn, nhiều nhất là cô ấy cả đời ở quê nhà Ninh Ba giữ vị trí của Tống phu nhân. Đương nhiên, nếu cô ấy có thể hiểu thì ly hôn chính là kết quả tốt nhất. Sự xuất hiện của cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến tôi hoặc người vợ tương lai của tôi."
Tống Thư Ngạn nói bằng giọng điệu trân trọng: "Tần tiểu thư, tôi thích em, là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đối với tôi, em là người tôi yêu cả đời.
"Ngài Tống, tôi hy vọng anh có thể dừng lại ở đây. Tôi có mục tiêu riêng của mình và không quan tâm đến việc theo đuổi của anh. Tôi không cần vì sự theo đuổi của anh để có thêm một đơn đặt hàng. Đó là trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi. Mong anh dừng bước, tôi về trước, ngày mai gặp lại ở xưởng Hưng Hoa!"
Tống Thư Ngạn tỏ tình bị từ chối, nhìn Tần Du nhanh chân rời đi. Xe chạy đến cạnh, Tống Thư Ngạn lên xe, đương nhiên anh ấy sẽ không bởi vì lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối mà từ bỏ, anh ấy tin tưởng chỉ cần chân thành sỏi đá cũng bị mài mòn.
Xe từ từ lăn bánh, Tống Thư Ngạn dựa vào trong xe, khi đi qua một ngã tư, hình như anh ấy nhớ tới cái gì đó: "Đến nhà họ Phó."
Xe rẽ đến nhà họ Phó, từ tây sang đông đi qua nhiều biệt thự nhỏ, ban đêm không khí yên tĩnh, qua biệt thự nhỏ cuối cùng đến cổng lớn nhà họ Phó, tài xế bấm nhẹ còi.
Cổng lớn nhà họ Phó mở ra, xe chạy thẳng tới trước cửa nhà họ Phó. Tống Thư Ngạn từ trong xe bước ra, còn chưa tới cửa, đã thấy Phó Gia Ninh từ bên trong chạy ra: "Anh hai."
Thấy Tống Thư Ngạn, Phó Gia Ninh dừng bước, đưa tay vuốt tóc: "Anh Thư Ngạn!"
"Gia Ninh, anh trai em đâu?"
Phó Gia Ninh không vui lẩm bẩm: "Anh ấy vẫn chưa về! Không biết mấy cái máy rách kia làm đến khi nào."
Phó thái thái từ bên trong đi ra, Tống Thư Ngạn gọi một tiếng: "Dì."
"Thư Ngạn tới rồi, chưa ăn cơm tối đúng không?" Phó thái thái quay đầu lại nói với người giúp việc,"Chị Văn lấy thêm một bộ bát đũa."