Ăn sáng xong, cả nhà đến nhà đến nhà bác Cả bàn bạc chuyện tới nhà họ Trương nhận lại hài cốt.
Nhà họ Trương sống trong thôn xóm nhỏ ở núi Đại Lương, đi xe khách từ huyện Minh Khê qua đó, cần chuyển hai lần xe, gần như đi đường thôi đã mất cả ngày rồi, lúc đến nơi thì trời đã tối làm sao để đàm phán với nhà họ Trương, với lại sau khi đàm phán xong thì đào phần mộ cũng phải cần nghi thức và thời gian...
Mấy người đang bàn bạc phải đi ra sao, đi bao nhiêu người, mất bao nhiêu ngày.
Bỗng nhiên, thím Hai Hạ vui vẻ tiến vào: “Ôi chao, ngồi xe khách làm gì chứ, đi xe của chồng Lệ Lệ nhà chúng tôi đi!”
Bà ta vừa dứt lời, một cô gái trang điểm đậm đi vào theo.
Phấn mắt đánh màu xanh dương lấp lánh dưới ánh mặt trời, cạnh lông mi còn có một nốt ruồi, phối với đôi môi đỏ thẫm, khiến Hạ Miên nhớ đến bài viết “Lần đầu tiên trang điểm” cô từng xem ở kiếp trước.
Trong đó, đủ loại trang điểm yêu ma quỷ quái, không cần tự nhiên, chỉ cần khiến cho người ta biết rõ bọn họ dùng bao nhiêu loại phấn mắt, đánh bao nhiêu lớp phấn.
Cô gái ấy là con gái Hạ Lệ của chú Hai Hạ, sau khi học hết cấp hai đã ra ngoài làm thuê, cho nên đừng thấy cô ta trưởng thành như vậy mà hiểu lầm, thật ra cô ta mới mười bảy tuổi thôi, chỉ lớn hơn Hạ Miên một tuổi.
Bác Cả Hạ nhíu mày: “Lệ Lệ còn nhỏ như vậy đã có người yêu rồi à?”
Phản ứng của chú Hai Hạ lại vô cùng khác biệt, đôi mắt ông ta sáng ngời, nói: “Lệ Lệ nhà chúng tôi có tương lai, tìm được đứa con rể có xe riêng đấy!”
Hạ Lệ hơi ngượng ngùng, ngầm đắc ý nhìn Hạ Miên: “Vẫn chưa chắc chắn ạ, chỉ là lần này nghe nói nhà mình xảy ra chuyện, nên anh ấy mới theo về để giúp đỡ.”
Hạ Miên giả vờ không nhìn thấy.
Chú Hai Hạ vui vẻ đứng dậy: “Lái xe từ sáng sớm, từ thành phố Lâm về đây, có lòng như vậy, không phải con rể thì là gì?”
“Con rể lái xe gì vậy?” Ông ta hưng phấn bừng bừng, hỏi.
Hạ Lệ cố gắng dùng giọng điệu thản nhiên, nói: “Hôm nay lái chiếc nhỏ đến thôi, nếu nhà mình có chuyện thì dùng được, chứ Santana thì nhỏ quá.”
“Có tận hai chiếc xe à?” Ánh mắt của chú Hai Hạ và thím Hai Hạ sáng lên.
Hạ Lệ nói càng hời hợt: “Nhà anh ấy làm công trình, có rất nhiều xe.”
Nếu như nhịn được không quan sát biểu cảm của mọi người, thì màn giả vờ giả vịt này rất hoàn hảo.
Chú Hai Hạ càng trắng trợn hơn, ông ta đắc ý nói: “Có xe thì chúng ta thuận tiện hơn nhiều rồi.” Nhưng mà câu cuối vẫn dừng lại ở vấn đề tiền bạc: “Lái xe đến núi Đại Lương chắc tốn không ít tiền xăng nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-109.html.]
Hạ Lệ nói: “Nhiều thì vẫn tiết kiệm hơn so với tiền đi xe khách.”
Bác Cả Hạ nói: “Ừ, nếu người ta đã bằng lòng giúp đỡ, tất nhiên bác sẽ không để người ta chịu thiệt, nhiều tiền hơn chút cũng không sao.”
Chú Hai Hạ lập tức nói: “Vậy em đi xem chiếc xe kia ngồi được mấy người, cần bao nhiêu tiền xăng.”
Bác Cả Hạ cũng ra ngoài theo, rõ ràng là ông ấy không quá tin tưởng vào nhân phẩm của chú Hai Hạ, nên muốn tự mình xác nhận.
Hạ Lệ vẫy tay với Hạ Miên: “Hạ Miên, em không đi theo à? Đi thôi.”
Sắc mặt Hạ Miên không hề thay đổi nói: “Không cần, em còn có việc.” Sợ Hạ Lệ không chịu từ bỏ, cô dứt khoát quay sang nói chuyện với Hạ Văn Nguyệt.
Cô không muốn nghe mấy lời khoe khoang thấp kém này của Hạ Lệ.
Bởi vì chỉ kém hơn một tuổi, từ nhỏ, hai người đã thích so sánh với nhau, ban đầu nguyên chủ còn cảm thấy bản thân sống tốt hơn với Hạ Lệ, nhưng sau khi cha Hạ qua đời, nhà họ Hạ càng ngày càng túng thiếu;
Ngược lại, bởi vì Hạ Lệ bắt đầu làm thuê kiếm tiền từ sớm, nên mỗi lần về nhà đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đứng trước mặt Hạ Miên nói thế giới bên ngoài tuyệt vời ra sao. Ví dụ như:
“Mấy ông chủ lớn đến cửa hàng bọn chị, người nào cũng có một cái điện thoại Big Brother.”
“Ông chủ lớn người ta tuỳ tiện cho tiền boa thôi cũng một trăm đồng rồi đấy.”
Vân Chi
“Ôi chao, học hành thì có ích gì chứ? Em xem bây giờ tiền lương một tháng của chị đã ba trăm đồng rồi, đợi em học đại học xong, bốn năm năm đó chị có thể kiếm được một hai vạn.”
“Cho dù em là sinh viên thì sao? Ông chủ của bọn chị còn chưa tốt nghiệp tiểu học đấy, sinh viên còn không phải vẫn đi làm thuê cho ông ấy sao?”
“Trong cửa hàng bọn chị có một cô gái, được một ông chủ lớn coi trọng, tặng rất nhiều hoa, nhẫn vàng cũng tặng tận năm cái, sau đó kết hôn rồi lập tức trở thành phu nhân, sinh viên còn phải gọi cô ấy là bà chủ đó.”
...
Trong thời đại cười chê nghèo, không chê kỹ nữ này, nguyên chủ cũng hơi d.a.o động vì những lời này. Hạ Lệ cũng nhìn ra điều đó, nên càng thích tìm cảm giác tồn tại trước mặt nguyên chủ, luôn xúi giục cô bỏ học ra ngoài làm thuê.
Bây giờ dẫn “ông chủ” có xe trở về, sợ là Hạ Lệ đang đắc ý muốn chết.
Khả năng lại muốn lấy mình là ví dụ thành công mà ra sức lải nhải bên tai cô, trò hề này không thể giải quyết bằng vũ lực, nên Hạ Miên quyết định dùng chiến thuật tránh né.
Lúc bác Cả Hạ quay về, vẻ mặt ông ấy vừa nghiêm túc vừa phức tạp, mặc dù Hạ Văn Nguyệt không ra ngoài, nhưng rõ ràng bà ấy cực kỳ hiểu cái nhà này, nên lập tức cười nhạo nói: “Anh cả, anh đừng quan tâm, chính con gái anh ta bằng lòng tự chà đạp bản thân, anh để ý làm gì.”