Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:48:09
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người trong thôn nhà họ Trương xông lên định đánh nhau, Hạ Miên trực tiếp cướp lấy một cái cuốc, múa may gió thổi vù vù, đẩy đám đàn ông lực lưỡng kia lùi lại ba bước.

Sau đó, cô chống cuốc xuống đất nói: “Mấy người có giỏi thì đánh c.h.ế.t chúng tôi đi, đánh không c.h.ế.t thì tôi sẽ đăng chuyện của Trương Khải Minh và thôn nhà họ Trương của mấy người lên báo chí cho cả nước biết.”

“Đến lúc đó, cả Hoa Quốc, cả tỉnh Minh đều biết thôn nhà họ Trương mấy người bao che cho tội phạm g.i.ế.c người.”

Câu tiếp theo của thím Hai Hạ đã đ.â.m thẳng vào điểm yếu của bọn họ: “Đến lúc đó, xem ai còn dám gả đến thôn mấy người, thôn các người cứ chờ tuyệt tự hết đi!”

Mọi người trong sơn thôn hẻo lánh điêu ngoa, nhưng lại coi trọng danh tiếng, đợi khi Hạ Miên trực tiếp dùng điện thoại nhà họ Trương mở loa ngoài gọi đến đồn Công an xác nhận hành vi phạm tội của Trương Khải Minh. Người nhà họ Trương đã không chịu nổi áp lực trong thôn nữa.

Vân Chi

Ba ngày sau, hài cốt của Hạ Xuân đã thuận lợi trở về huyện Minh Khê.

Nghi lễ dời phần mộ bên phía nhà họ Hạ không lớn, chỉ thông báo cho mấy người họ hàng thân thiết thôi.

Người rảnh rỗi đều đến, cha mẹ Hạ được nhiều người yêu quý, Hạ Xuân còn là đứa trẻ ưu tú nhất trong đồng lứa của nhà họ Hạ, tất cả mọi người đều thương tiếc.

Cô Cả Hạ chỉ gọi điện thoại về, nói bận quá nhiều việc không đi được nên không về.

Hạ Xuyên không nhịn được mắng một câu, chú Hai Hạ cũng nhắc mãi: “Văn Tinh là người thành phố rồi nên khinh thường chúng ta, chuyện lớn như vậy cũng không về xem xem.”

Hạ Văn Nguyệt không có biểu cảm gì, bà nội Hạ lấy khăn tay lau mắt tượng trưng, không nhìn ra có bao nhiêu đau lòng.

Ngày Hạ Xuân hạ táng, chỉ có một mình Tiểu Phong mặc áo tang, cậu bé siết c.h.ặ.t t.a.y Hạ Miên, ngây thơ, mờ mịt cúi lạy sát đất rồi đốt vàng mã theo hướng dẫn của bác Cả Hạ.

Cảnh tượng này khiến mọi người rơi nước mắt không ngừng.

Lúc quan tài nhập thổ, cuối cùng Tiểu Phong đang dựa vào vai Hạ Miên đột nhiên khóc hu hu thành tiếng: “Dì ơi... Mẹ... mẹ...”

Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian rất dài, cậu bé mới mở miệng gọi mẹ.

Trái tim Hạ Miên khó chịu giống như bị ai đó bóp chặt, cô bế cậu nhóc, cũng không nhịn được khóc nức nở: “Cục cưng, cháu còn dì mà, sau này dì sẽ chăm sóc cháu.”

Bỗng nhiên Hạ Lệ đang đứng bên cạnh Hạ Xuân, lớn tiếng khóc: “Chị Xuân ơi! Chị ơi... chị, sao chị lại đi rồi...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-112.html.]

Hôm nay cô ta không trang điểm, mắt sưng như quả đào, lúc hài cốt của Hạ Xuân được đưa trở về, cô ta cũng đã khóc lóc một trận.

Thím Hai Hạ và chú Hai Hạ cũng lau nước mắt, Hạ Miên tin lúc này bọn họ đều đau đớn thật lòng.

Chỉ là không thay đổi được việc bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tính kế với Hạ Miên và Tiểu Phong thôi.

Sau khi chuyện dời mộ phần của Hạ Xuân xong xuôi, lần lượt tiễn xong mấy người họ hàng ra về rồi, Hạ Miên bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị cho chuyến đi đến thành phố Yến.

Tiểu Phong ủ rũ kéo chân Hạ Miên, thấy cô sắp xếp hành lý mới lấy lại một ít tinh thần: “Chúng ta sẽ tới thành phố Yến ạ?”

“Ừ!”

Hôm qua, cậu nhóc này khóc không ít, mắt vẫn còn sưng, Hạ Miên đau lòng bế cậu bé lên, thơm trán cậu, nói: “Lần này, chúng ta sẽ chuyển đến thành phố Yến luôn, cục cưng muốn ở trong căn nhà thế nào?”

Tiểu Phong không nói gì, chỉ vươn cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Hạ Miên, đầu tựa vào cổ Hạ Miên, không phải kiểu ỷ lại như trước đây, mà giống như đang muốn làm nũng

Rất hiếm thấy cậu bé như vậy.

Hạ Miên không dọn đồ nữa, mà bế cậu bé đi lại trong sân, Tiểu Phong cọ vào má cô, dựa vào vai cô không nhúc nhích.

Trái tim Hạ Miên như muốn tan ra.

Đang lắc lư thì Cường Cường chạy vào, sốt sắng cuống cuồng nhắc nhở: “Cô Miên, ông Hai dẫn theo người ở phía sau.”

Hạ Miên bật cười, chắc là cậu ấy đến tìm Tiểu Phong chơi, kết quả lại gặp chú Hai Hạ ở cửa.

Không trách được tại sao cậu ấy ngạc nhiên như vậy, vì phần lớn trẻ con nhìn thấy chú Hai Hạ hoặc thím Hai Hạ đều là phản ứng thế này. Bởi nhà bọn họ thật sự rất đáng ghét.

Cường Cường vừa dứt lời, thì chú Hai Hạ và Hạ Lệ đã bước vào.

“Miên Miên.” Chú Hai Hạ chào hỏi.

Mắt ông ta vẫn còn đỏ, ngày hôm qua, sau khi kết thúc công việc, người lớn trong nhà đều mệt mỏi không thôi, bác Cả Hạ và bác gái Cả luôn chịu khó cũng nằm chưa dậy nổi nữa.

Hạ Miên tưởng rằng chú Hai Hạ cũng sống yên ổn hai ngày, không ngờ lại chọc người khác ghét nhanh như vậy.

Loading...