Rõ ràng là Vương Đào và anh Chí Cương đều không phải người khôn khéo gì, lúc này nghe thấy Hạ Miên hỏi ra hàng loạt vấn đề, mà một câu bọn họ cũng không trả lời được. Bọn họ đều cứng họng.
“Cho nên, các anh chỉ có thể lừa loại nhóc con không có kiến thức, không có văn hóa như Hạ Lệ thôi.” Hạ Miên nói: “Ai chẳng biết bây giờ làm công trình kiếm được nhiều tiền nhưng khó tìm được mối, không có bạn bè là chủ nhiệm trong chính phủ, các anh có thể thầu được công trình hơn mười vạn sao?”
“Có lẽ cũng chỉ làm quản đốc của một công trình nhỏ, nói đơn giản là làm cu li mà thôi, tưởng rằng lấy ra cái điện thoại Big Brother thì có thể lật mình thành ông chủ, tính làm màu à?”
Vương Chí Cương tức giận đến mức muốn cãi lại, nhưng Hạ Miên đã vung chổi lông gà lên, vẻ mặt chán ghét, nói: “Còn nữa, tuổi này khéo con cũng hơn mười tuổi rồi? Chắc chắn chưa từng kết hôn chứ?”
Không đợi đối phương đáp lời, cô đã nói thẳng: “Ba mươi tuổi mà chưa kết hôn, chắc chắn là loại hàng mất giá, trước đây không sứt mẻ thì cũng nghèo hèn. Tôi thấy khả năng các anh là vế đầu, bởi nghèo hèn chỉ là hoàn cảnh, người lành lặn sẽ không ảnh hưởng đến chuyện kết hôn.”
“Nếu kết hôn rồi, thì chắc là mới có chút tiền dơ bẩn đã học theo người ta chơi tr bao nuôi gái trẻ. Loại người có tí tiền đã chơi bời, không học cái tốt mà cứ đi theo cái xấu, sau này có phải còn ăn nhậu gái gú cờ b.ạ.c nữa cho đủ bộ không?”
“Còn nữa, Hạ Lệ vẫn chưa đủ mười tám tuổi.” Hạ Miên lại chỉ vào Vương Đào: “Tốt nhất anh không có gì với chị ấy, nếu không, hành vi của anh đã phạm phải tội dụ dỗ trẻ vị thành niên, chỉ cần báo cảnh sát là sẽ phải ngồi tù ít nhất ba năm đấy.”
Hạ Miên nhìn về phía chú Hai Hạ: “Chuyện này có thể bồi thường bằng tiền, khả năng có thể đòi được mấy ngàn đồng đó.”
Ánh mắt chú Hai Hạ sáng lên theo bản năng, còn sắc mặt Hạ Lệ lại thay đổi nhanh chóng: “Cha, con với anh Vương Đào đang yêu nhau!”
“Vậy cũng không thay đổi được sự thật anh ta đang dụ dỗ trẻ vị thành niên.” Hạ Miên nhìn sắc mặt Vương Đào đã biến thành màu gan heo, cười mỉa: “Thấy chưa, các người nói cho tôi biết, kẻ không ai thèm, kẻ không học giỏi và một tên tội phạm dụ dỗ trẻ thành niên, người nào không phải rác rưởi? Tôi nói có sai không?”
Vân Chi
Sau đó, cô nhìn Hạ Lệ đầy khinh thường, nói: “ Cho nên, rốt cuộc chị có gì mà đắc ý chứ?”
Hạ Lệ xấu hổ nói không nên lời, Hạ Miên chỉ vào cửa nói: “ Sao nào, còn không mau cút hết cho tôi!”
Chú Hai Hạ thấy sắp đắc tội hai ông chủ lớn, thì cả giận mắng: “Miên Miên, sao mày có thể nói như vậy...”
Ông ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên một giọng nữ giận dữ truyền đến: “Hạ Thừa Diệu, anh là đồ súc sinh chó má!”
Hạ Miên hơi sửng sốt, rất nhanh cô đã trông thấy Hạ Văn Nguyệt xông thẳng vào từ ngoài cửa, vừa đến chưa nói lời nào đã đánh chú Hai Hạ: “Anh hại tôi chưa đủ, còn dám hại Miên Miên nữa! Hôm nay tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-115.html.]
Mặt chú Hai Hạ bị cào chảy máu, kêu rên một tiếng, vội vàng trốn tránh: “Văn Nguyệt! Văn Nguyệt!”
“Anh còn mặt mũi gọi tôi à?” Hạ Văn Nguyệt giơ tay túm tóc chú Hai Hạ, vừa túm vừa đánh, tức giận không nhẹ: “Con gái nhà anh, anh muốn hại thì tôi mặc kệ, nhưng anh dám có ý đồ với Miên Miên, tôi sẽ lấy mạng anh.”
“Anh không hại nó mà!” Chú Hai Hạ vội vàng giải thích: “Anh vì tốt cho nó thôi!”
“Vứt mẹ cái tốt của anh đi!” Hạ Văn Nguyệt lại tát một cái: “Tôi còn không biết trong lòng anh đang nghĩ g à?”
“Anh là tên súc sinh chỉ biết nghĩ cho bản thân!” Hạ Văn Nguyệt vừa đánh, vừa đỏ mắt: “Anh dám đối xử với Miên Miên giống như từng đối xử với tôi, xem hôm nay tôi có lột da anh hay không!”
Đám người bác Cả Hạ bị Cường Cường kéo đến nghe nói như vậy, lại nhìn thấy Vương Đào và Vương Chí Cường đứng bên cạnh Hạ Lệ, còn gì là không hiểu nữa.
Bác Cả Hạ luôn chững chạc trực tiếp xách một cây chổi lên, xông vào đánh chú Hai Hạ: “Mày, tên súc sinh này, mày còn dám nữa! Sao mày có thể làm ra loại chuyện này hả.”
Bác gái cả lau nước mắt, nói: “Thừa Diệu, chú còn lương tâm không hả? Văn Nguyệt mới mười sáu tuổi đã bị chú bán cho người ta, bây giờ em ấy sống thế nào chú không thấy à? Sao chú còn dám làm ra chuyện này.”
Chú Hai Hạ bị anh chị em đánh túi bụi, lập tức kêu to oan uổng: “Thật sự không phải như vậy mà, Vương Chí Cường là ông chủ nhỏ, rất có tiền, em thật sự không muốn hại Miên Miên!”
“Có tiền! Có tiền!” Hạ Văn Nguyệt trực tiếp giành lấy cây chổi lông gà trong tay Hạ Miên đang ngây người, lại đánh chú Hai Hạ: “Ngoài tiền ra, anh còn biết gì nữa không hả? Tôi mười sáu tuổi đã bị anh bán để đổi tiền lễ hỏi, chẳng phải do nhà họ Mao có tiền sao?”
“Anh có biết cuộc sống của tôi ở nhà họ Mao thế nào không?” Nước mắt của Hạ Văn Nguyệt chảy ra ào ào, nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới việc bà ấy đánh người.
Thím Hai Hạ nghe tiếng động chạy đến, vội vàng tiến lên can ngăn: “Ôi ôi, mấy người làm gì đó, sao lại đánh nhau thế này?”
Nhưng mà bà ta vừa tiến lên, đã bị Hạ Văn Nguyệt cầm chổi lông gà vụt túi bụi: “Chị còn dám đến đây, tôi biết ngay chuyện này chắc chắn không thiếu phần của chị mà! Dám hại con cháu nhà họ Hạ chúng tôi, tôi đánh c.h.ế.t chị!”
Mặt thím Hai Hạ tên rần, ngã ngồi xuống đất gào khóc, Hạ Văn Nguyệt trực tiếp cầm cái kéo trên cửa sổ đến, đ.â.m về phía thím Hai Hạ: “Lâm Mai Hoa! Tôi đã nói rồi, đừng chọc tôi, tôi là người đã c.h.ế.t một lần rồi, tôi không sợ gì hết!”
“Ngày nào đó tôi không muốn sống nữa, chắc chắn tôi sẽ kéo cả nhà các người xuống địa ngục cùng tôi!” Hạ Văn Nguyệt gần như phát điên.
Thím Hai Hạ không dám chơi xấu nữa, vội vàng xách quần lên chạy.