Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-06-08 09:56:31
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thành Cốc cách nhà chúng ta chỉ hai mươi dặm thôi... thế mà mười năm qua, tôi chưa từng được về nhà mẹ đẻ một lần...”

Hạ Văn Nguyệt khóc lớn: “Mười sáu tuổi tôi đã có thai…”

“Lúc sinh Tuệ Mai, suýt chút nữa tôi đã chết, mụ chủ chứa kia còn chê tôi sinh con gái, trong tháng ở cữ cũng không cho tôi ăn no.”

“Nhưng mà tôi không dám nói gì hết, chỉ có thể chịu đựng, tôi không đành lòng nhìn con tôi chịu khổ...”

“Sau đó, tôi lại sinh ra Tuệ Lan, bà già kia chẳng những giày vò tôi, còn hành hạ cả con gái tôi. Mấy lần tôi đã định c.h.ế.t quách đi cho xong, nhưng mà tôi không dám, tôi sợ tôi đi rồi, các con tôi sẽ không chịu nổi...”

“Nếu không phải tôi đánh cược bằng cái mạng này, chỉ sợ cả đời tôi cũng không ra được khỏi nhà họ Mao...”

Nghĩ đến tình cảnh ngày trước, bác Cả Hạ cũng không nhịn được đỏ vành mắt, giơ tay hung hăng đánh chú Hai Hạ một trận.

Vân Chi

Nhà họ Mao cực kỳ trọng nam khinh nữ, bà cụ Mao vốn đã ghét cậu Hai nhà họ Mao khiến bà ta mất mặt.

Đợi sau khi Hạ Văn Nguyệt gả vào, lập tức bảo bọn họ sinh con, định dùng cháu trai xinh đẹp tài giỏi để bù lại thanh danh;

Mà Hạ Văn Nguyệt lại sinh liên tiếp hai đứa con gái, bà cụ Mao càng đối xử không tốt với bà ấy, liên lụy đến hai cô con gái của Hạ Văn Nguyệt cũng không được sống tốt.

Hạ Văn Nguyệt vẫn luôn chịu đựng, mãi cho đến khi bà cụ Mao lợi dụng bà ấy và cậu hai nhà họ Mao không ở nhà, sai Tuệ Mai mới bảy tám tuổi ra bờ sông giặt quần áo vào ngày đông lạnh nhất, đôi tay đông lạnh nứt nẻ ra, buổi tối sốt cao không hạ, còn không đưa tiền khám bệnh. Hạ Văn Nguyệt mới hoàn toàn bùng nổ, bà ấy trực tiếp lấy kéo ra liều mạng với bà cụ Mao, nhưng mà không thành công, cậu cả nhà họ Mao đã ngăn cản bà ấy, còn trói bà ấy lại nhốt vào phòng tối đánh đập tàn nhẫn giúp bà cụ.

Hạ Văn Nguyệt đang mang thai đứa thứ ba thì bị đánh sảy thai, chảy m.á.u rất nhiều ngay tại chỗ.

Bà cụ Mao không hề quan tâm, cứ mặc kệ như vậy, cuối cùng may có cậu Hai nhà họ Mao tan làm về nhà phát hiện điều bất thường, mới hoảng sợ cuống cuồng đưa Hạ Văn Nguyệt đến bệnh viện.

Lúc ấy, bác sĩ nói với vẻ mặt nghiêm trọng, nếu chỉ muộn hai phút thôi, Hạ Văn Nguyệt sẽ không cứu được nữa.

Người nhà họ Hạ nhận được tin chạy qua, thấy dáng vẻ của Hạ Văn Nguyệt mới biết nhà họ Mao quá đáng như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-117.html.]

Rõ ràng mỗi lần bọn họ qua đó, đối phương đều rất ôn tồn, nhìn qua có vẻ Hạ Văn Nguyệt cũng không sao cả.

Hơn nữa, sau khi sinh con, người nhà họ Hạ nhìn ra được Hạ Văn Nguyệt muốn sống yên ổn, cậu Hai nhà họ Mao cũng rất quan tâm đến Hạ Văn Nguyệt, nên mọi người không chú ý nhiều nữa, bởi cuộc sống của nhà ai cũng rất bận bịu.

Nhưng mà bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, cho dù thế nào cũng không thay đổi được.

Ngay lúc người nhà họ Hạ định đón Hạ Văn Nguyệt về, thì cậu hai nhà “pê đê” nhà họ Mao đã làm ra chuyện lớn long trời lở đất.

Ông ấy trực tiếp đánh cậu Cả nhà họ Mao gãy xương rồi nhốt vào phòng tối, không cho đi bệnh viện, đập nát bàn cơm, bếp đất và nồi niêu của bà cụ Mao, sau đó quỳ gối trước mặt Hạ Văn Nguyệt và người nhà họ Hạ cầu xin tha thứ.

Cuối cùng Hạ Văn Nguyệt đã ở lại.

Đây là thời đại thực tế, bà ấy không có cách nào để các con ở lại ổ sói nhà họ Mao chịu khổ, nếu dẫn các con đi, bà ấy lại không đủ khả năng nuôi sống bọn trẻ, cuộc sống bị hạn chế tự do suốt mười năm qua, bà ấy đã tràn ngập sợ hãi và mất đi tự tin đối với thế giới bên ngoài rồi.

Biết được quyết định của Hạ Văn Nguyệt, người nhà họ Hạ lại đập phá nhà họ Mao thêm lần nữa, sau đó chi thứ hai nhà họ Mao chuyển ra sống riêng, cuộc sống của Hạ Văn Nguyệt mới dần dần ổn định.

“Cô Hai, cô đừng khóc nữa.” Hạ Miên bước tới ôm lấy Hạ Văn Nguyệt, an ủi bà ấy.

Cô biết Hạ Văn Nguyệt đối với cô giống kiểu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng sau khi bản thân gặp phải đau khổ như vậy, bà ấy vẫn có thể cứng rắn bảo vệ người khác, cô thật sự cảm thấy Hạ Văn Nguyệt là một người rất giỏi.

Bên kia, bác Cả Hạ cũng đánh mệt rồi, ông ấy chỉ vào chú Hai Hạ và Hạ Lệ nói: “Mấy người cút hết đi, sau này, dù là chuyện của Miên Miên hay là của Tiểu Phong. Thừa Diệu, mày còn dám xen vào thì đừng trách tao không khách sáo.”

Sau đó ông ấy quay đầu lại nói với Vương Đào: “Lần này, cảm ơn cậu đã giúp đỡ chuyện Hạ Xuân, nên đưa bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ đưa bấy nhiêu, nếu cậu cảm thấy không đủ thì chúng tôi sẽ trả thêm.”

“Chuyện của cậu và Hạ Lệ thì chúng tôi mặc kệ.” Bác Cả Hạ nói đến đây, thì nhìn về phía Vương Chí Cường bằng ánh mắt sắc bén: “Nhưng những cô gái khác của nhà họ Hạ chúng tôi, không phải các cậu muốn làm gì thì làm!”

Hạ Văn Nguyệt che Hạ Miên ở sau lưng, trợn mắt nhìn Vương Đào và Vương Chí Cường: “Miên Miên nhà chúng tôi sẽ thi vào đại học giống chị nó, các cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, cút đi!”

Hai người vừa rồi còn tránh ở bên cạnh hóng hớt, bỗng nhiên bị điểm danh cảnh cáo, sắc mặt đều hơi khó coi.

Loading...