Vương Đào nhíu mày, Vương Chí Cường chỉ Hạ Lệ nói: “Các người tưởng tôi muốn đến chắc, nếu không phải cô ta cầu xin tôi...”
Quả nhiên đã lên kế hoạch từ trước.
Người nhà họ Hạ lạnh lùng nhìn Hạ Lệ, Hạ Văn Nguyệt hung hăng “xí” một tiếng: “Đúng là con của với Lâm Mai Hoa và Hạ Thừa Diệu có khác, tuổi còn nhỏ đã không biết xấu hổ như vậy.”
Hạ Lệ cũng tức giận vì cảm thấy mình có lòng tốt còn bị mắng, lại thấy Vương Đào và Vương Chí Cường mất hứng, cô ta vội vàng chạy đến nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Đào nói: “Anh Chí Cường, anh Đào, các anh đừng chấp nhặt với bọn họ.”
“Cả đời bọn họ chỉ quay quanh cái thị trấn nhỏ này, ngay cả Santana cũng chưa từng thấy sao biết được bản lĩnh của các anh.”
“Các anh rộng lượng không chấp nhặt tiểu nhân, em cũng có lòng tốt mà bị coi như lòng lang dạ thú, sau này em không thèm quan tâm đến bọn họ nữa.”
Vương Đào được cô ta dỗ, sắc mặt hòa hoãn lại, Vương Chí Cường lấy chiếc chìa khoá xe từ trong túi quần ra, xoay xoay mấy vòng trên tay, cười nhạo một tiếng: “Bỏ đi, một đám dân quê chưa trải sự đời, sẽ có lúc các người phải hối hận!”
Quả nhiên, những người đang hóng hớt đã bị chiếc chìa khóa trên tay anh ta hấp dẫn, đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Đám người bác Cả Hạ lại sa sầm mặt, Hạ Miên lạnh lùng nói: “Anh nói ai là dân nhà quê đó?”
“Dân nhà quê nói các người đấy.” Vương Chí Cường không cam lòng yếu thế.
Bỗng nhiên Hạ Miên mỉm cười: “Xem ra anh rất tự mình hiểu mình.”
Sau đó cô lạnh lùng nói với Hạ Lệ: “Thứ vô lễ với bề trên, ăn cây táo rào cây sung, mau cút đi! Chị cũng chỉ xứng ở cạnh bọn họ thôi.”
Ba anh em Hạ Hải đi theo cười to, mọi người hóng hớt và Vương Đào mới phản ứng lại Vương Chí Cường vừa nói gì.
Vương Chí Cường lập tức thẹn quá hóa giận, nói với Hạ Miên: “Còn không biết ai là dân nhà quê đâu, chỉ được cái tài nhanh mồm nhanh miệng, còn dám khinh thường chúng tôi, nói cứ như cô tài giỏi lắm không bằng.”
Nghĩ đến vừa rồi Hạ Miên khinh bỉ bọn họ, Vương Chí Cường lại lớn tiếng mỉa mai: “Còn khinh thường điện thoại Big Brother, có giỏi thì cô lấy ra một cái điện thoại Big Brother cho tôi xem nào.”
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng chuông thanh thúy vang lên từ trong nhà, mọi người đều sửng sốt, Hạ Xuyên nghe phương hướng tiếng chuông truyền ra, hỏi: “Miên Miên, điện thoại nhà em à? Không đúng, chuông điện thoại không phải kêu như vậy?”
Tiểu Phong vẫn đứng trong góc nhà đã chạy bình bịch vào nhà, một lát sau, tay nhỏ đã cầm thứ đồ gì đó đưa cho Hạ Miên: “Dì ơi, anh Sâm Sâm.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thứ xinh xắn kia, Hạ Miên cầm lấy nhấn nhấn vài cái, bên trong lập tức có tiếng nói truyền ra.
“Nhà các cô ở chỗ nào trong thị trấn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-118.html.]
Hạ Miên hơi sửng sốt: “Ấy? Ở bên cạnh trường trung học huyện Minh Khê, làm sao vậy?”
Bỗng nhiên có tiếng Sâm Sâm hô lên: “Dì Hạ Miên, chúng cháu đến thăm Tiểu Phong!”
Hạ Miên ngạc nhiên hỏi: “Nghĩa là sao, mọi người đến huyện Minh Khê à?”
“Ừ.” Ninh Thiều Vận nhận điện thoại di động nói: “Sâm Sâm muốn đến thăm Tiểu Phong, không phải các em sắp xuất phát rồi à? Chúng ta đi cùng nhau luôn.”
“Bây giờ mọi người đang ở đâu?” Hạ Miên không rảnh quan tâm đến những người trong sân nữa: “Em đi đón mọi người,”
“Bọn chị sắp đến nhà ga rồi.”
“Được, vậy cứ dọc theo đường chính đi về phía Đông, nhìn thấy trường trung học huyện Minh Khê là đến nơi, em lập tức ra đó đón mọi người.”
Hạ Miên cúp điện thoại, đối diện với mắt to sáng ngời lấp lánh của một đám người.
Hạ Xuyên hỏi: “Miên Miên, đây là gì? Cũng là điện thoại Big Brother à? Sao lại nhỏ như vậy?”
Hạ Miên nhìn thoáng qua Vương Đào và Vương Chí Cường, quyết định cho bọn họ chiêm ngưỡng kỹ xảo làm màu cao cấp.
Cô trả lời hời hợt: “Cái này à, là điện thoại di động, điện thoại Big Brother quá khó dùng, giống như cầm cục gạch trên tay, vừa nặng vừa khó coi.”
Hạ Xuyên lập tức nhìn về phía hai người Vương Đào và Vương Chí Cường, cười nhạo một tiếng: “Nhà chúng tôi không có điện thoại Big Brother, chỉ có điện thoại di động thôi, được chưa?”
Vân Chi
Mọi người lập tức cười ầm lên.
Hạ Miên bế Tiểu Phong ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, cậu nhóc này đều không sợ, có lẽ là vì Hạ Miên từng cầm chổi lông gà cứu cậu bé khỏi tay Hoàng Hiểu Quyên.
Sau đó, cậu bé đi theo Hạ Miên từng chứng kiến cô ném gạch phi dao, cho nên Tiểu Phong đều rất bình tĩnh khi trông thấy Hạ Miên tham dự vào cuộc đánh nhau hay tranh cãi.
Ví dụ như bây giờ, cậu bé hoàn toàn không thèm để ý cái sân nhỏ hỗn loạn, ngược lại chỉ quan tâm đến cuộc nói chuyện trong điện thoại di động: “Dì ơi? Anh Sâm Sâm ạ?”
“Ừ, là anh Sâm Sâm của cháu.” Hạ Miên nói: “Không phải ngày hôm qua cháu nói nhớ anh ấy sao? Anh ấy đến thăm cháu đó!”
Ánh mắt Tiểu Phong sáng lên: “Anh Sâm Sâm đến đây ạ?”