Ngày hôm qua, sau khi Hạ Xuân được hạ táng xong, Tiểu Phong khóc rất lâu, khóc đến mức cả người mềm nhũn, Hạ Miên lo lắng cậu bé còn quá nhỏ sẽ bị tổn thương đến cơ thể mới gọi điện thoại cho Ninh Thiều Vận.
Để hai cho bạn nhỏ nói chuyện một lát, không ngờ Sâm Sâm lại đến đây thật.
Bác Cả Hạ chu đáo hỏi: “Ai đến vậy? Nhà mình phải chiêu đãi ra sao?”
“Chính là bác sĩ Ninh.” Hạ Miên nói: “Là bác sĩ Ninh ở thành phố Yến từng giúp đỡ bọn cháu rất nhiều, cũng không cần chiêu đãi đặc biệt đâu, điều kiện nhà bọn họ rất tốt, khả năng cái gì cũng thấy rồi, chúng ta chỉ cần chuẩn bị chút đồ ăn đặc sản nơi này là được ạ.”
Hạ Lệ đang không cam lòng vì cú vả mặt của Hạ Miên, lúc này dường như đã tìm được chỗ để công kích: “Điều kiện tốt, tốt thế nào? Trong nhà còn có tiền hơn anh Đào sao?”
Hạ Miên không quan tâm đám người thấp kém này, thấy Hạ Xuyên đang tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong tay mình, cô tiện tay đưa qua.
Trong nháy mắt, mấy người trẻ tuổi đều tò mò vây đến xem, Hạ Xuyên vội la lên: “Ôi ôi ôi, cẩn thận chút đi chứ, một cái điện thoại Big Brother đã hơn một vạn rồi đấy, cái này sợ là càng đắt hơn.”
Anh ấy vừa nói xong, thì trông thấy Vương Đào và Vương Chí Cường ở bên cạnh cũng đang nghiêng đầu nhìn qua bên này: “Ôi, hai ông chủ lớn, các anh có cái này không? Biết cái này bao nhiêu tiền không?”
Vân Chi
Lúc bế Tiểu Phong đi ngang qua, Hạ Miên bình tĩnh nói: “Bảo Vương Đào nói số điện thoại Big Brother của anh ta, xem có gọi được không. Sao điện thoại Big Brother của kẻ có tiền mà mấy ngày rồi cũng không reo một tiếng chứ, hay chỉ là cái vỏ thôi?”
Mặt Vương Đào lập tức sung huyết như màu gan heo, Hạ Lệ cả giận mắng: “Em mới là kẻ lừa đảo! Anh Đào chỉ chưa kịp nạp tiền điện thoại thôi, huyện Minh Khê của chúng ta không có bưu điện.”
Trong lòng Hạ Lệ biết so về điện thoại Big Brother thì không sánh nổi, nên lập tức nói sang chuyện khác: “Anh Đào của bọn chị còn có xe nữa, vị bác sĩ vớ vẩn kia của em có xe không?”
“Ừm, bác sĩ vớ vẩn kia của tôi còn tặng tôi một chiếc điện thoại di động đó, anh Đào của chị có nỡ tặng được chị một cái điện thoại Big Brother không?” Hạ Miên đáp lại một cách mỉa mai.
Hạ Lệ lập tức nhìn về phía Vương Đào, Vương Đào sa sầm mặt không nói lời nào.
Hạ Miên cười nhạo một tiếng, đám người làm màu trước mặt cô cũng ngẩn người, không hề có chút cảm giác thành tựu nào.
Hạ Văn Nguyệt đi sau khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Hạ Miên: “Miên Miên, thứ này là bác sĩ Ninh tặng cháu à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-119.html.]
“Không phải, lừa bọn họ đó.” Hạ Miên cười nói: “Là bác sĩ Ninh cho cháu mượn, để tiện liên lạc.”
Hạ Văn Nguyệt nói: “Vô duyên vô cớ nhận thứ đắt như vậy của người ta không hay lắm đâu, tìm cơ hội trả lại cho người ta đi.”
Bác Cả Hạ cũng phản ứng lại: “Cô Hai cháu nói đúng đó, tuổi cháu còn nhỏ, đừng học chú Hai cháu, không phải cứ có tiền là hay...”
“Cháu biết mà, mọi người yên tâm đi.” Hạ Miên cảm thấy ấm lòng, nếu nhà họ Hạ không có hai “cực phẩm” như bà nội Hạ và chú Hai Hạ thì thanh danh của nhà họ Hạ đã tốt hơn nhiều rồi.
Sợ bọn họ nghĩ nhiều, Hạ Miên lên tiếng giải thích: “Là vì cháu cứu được cháu ngoại trai của bác sĩ Ninh, bọn họ mới báo đáp cháu. Lát nữa bác gặp sẽ biết.”
Hạ Văn Nguyệt và bác Cả Hạ nghe vậy cũng không nói thêm gì, định tự mình gặp rồi nói sau. Bác gái cả thì gọi Hạ Hải và Hạ Hà về nhà chuẩn bị đãi khách.
Mặc dù người ở nơi nhỏ bé này thích hóng hớt, nhưng cũng không đến mức nhà hàng xóm có khách đến chơi cũng để ý.
Nhưng bởi vì cuộc tranh chấp đua đòi với Vương Đào và Vương Chí Cường, bọn họ cũng bị chọc cho tò mò, những người rảnh rỗi không có việc gì đều nhao nhao đi theo Hạ Miên, kéo nhau ra cửa chờ khách.
Hạ Miên hơi bất đắc dĩ: “Mấy chú thím, mọi người không bận à?”
Hạ Lệ đuổi theo bám riết không tha: “Sao nào, bác sĩ Ninh của em không đáng để khoe? Hay là em vừa nói dối nên sợ bị người ta nhìn thấu?”
“Tặng em cái cái điện thoại di động gì đó, chắc là đang nói dối nhỉ?” Hạ Lệ vội vàng muốn xác nhận, cô ta nắm chặt cánh tay của Vương Đào nói: “Anh Đào, chắc chắn con bé đang hù chúng ta thôi!”
“Chúng ta ở lại xem đi.” Hạ Lệ cười nhạo: “Em không tin con bé quen biết được người có tiền hơn anh Đào và anh Chí Cường, chắc chắn là vì thể diện nên mới giả vờ như vậy.”
Cuối cùng Vương Đào cũng thoải mái hơn một chút, Vương Chí Cường cũng thấy lời Hạ Lệ nói có lý, nên cười mỉa: “Một tên bác sĩ thôi mà, cho dù một tháng kiếm được hơn một ngàn, có lẽ cũng có như người có tiền ở huyện Minh Khê mấy người, nhưng so với chúng tôi thì chẳng thấm vào đâu.”
Hai người bọn họ vốn là người vô cùng sĩ diện, gần đây sau khi đi làm công trình kiếm được chút tiền, được mấy em gái nhỏ giống như Hạ Lệ nịnh bợ tâng bốc đã quen, bây giờ bị con nhóc Hạ Miên kia khinh thường sao bọn họ có thể cam chịu.
Vương Chí Cường ra hiệu với Vương Đào, lát nữa, sau khi tên bác sĩ gì đó đến đây, nhất định phải sỉ nhục một trận, để cho đám dân nhà quê này có thêm kiến thức.