Trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, xe lại khởi động lần nữa, cửa kính sau xe cũng hạ xuống, lộ ra hai gương mặt một lớn một nhỏ xinh đẹp tương tự nhau.
Bạn nhỏ Sâm Sâm vui vẻ nói với Tiểu Phong: “Em trai Tiểu Phong!”
Tiểu Phong cũng vui mừng vẫy tay: “Anh Sâm Sâm.”
Ninh Thiều Vận thấy một đám người nhìn chằm chằm, thì không nói gì, chỉ gật đầu chào hỏi Hạ Miên.
Đỗ xe xong, Hạ Lệ không tin nổi thì thào: “Chuyện… Chuyện này không thể nào...”
Về phần Vương Đào và Vương Chí Cường, hai người khiếp sợ xong cũng đã ý thức được bản thân mất thể diện, thừa lúc sự chú ý của mọi người còn đang tập trung vào chiếc xe Mercedes Benz, bọn họ đã xám xịt khởi động xe lái đi mất rồi.
Dẫu vậy, không ít người vẫn cười mỉa mai, Hạ Xuyên cũng coi như mở mày mở mặt.
Hạ Miên buông Tiểu Phong xuống, Tiểu Phong chạy lạch bạch đến chỗ xe Mercedes Benz.
Sau cùng Hạ Miên nói với Hạ Lệ: “Đây là bác sĩ Ninh, không những là sinh viên, còn là tiến sĩ; người ta cũng là ông chủ, không cần tự mình đến công trường vẫn kiếm được mấy ngàn vạn.”
“Cho nên, đừng nói với tôi mấy câu như học hành vô ích gì đó, chẳng qua bản thân chị không chịu học hành, cho nên người chị gặp được cũng chỉ là những ông chủ vô học mà thôi.”
“Ông chủ thật sự chưa bao giờ cần tự mình tới công trường.”
Bên kia, chị em Ninh Thiều Bạch và Sâm Sâm đã xuống xe, Hạ Miên nhìn mặt Hạ Lệ đỏ bừng, cảm thấy bản thân đã dốc lòng quan tâm giúp đỡ rồi, về phần mục tiêu sau này của cô ta, đó là chuyện của chính cô ta.
Tiểu Phong đứng ở bên cạnh xe ngửa đầu chờ Sâm Sâm, Sâm Sâm nhảy xuống xe xong thì học dáng vẻ ông cụ non quan sát Tiểu Phong từ đầu đến chân, còn xoa đầu cậu bé nói: “Em trai Tiểu Phong, sao em lại gầy vậy?”
“Anh đã xin mẹ cho trước khẩu phần socola của mười ngày.” Sâm Sâm cầm tay Tiểu Phong nói: “Lát nữa, anh cho em hết, ăn xong sẽ không buồn nữa.”
Ánh mắt Tiểu Phong cong lên: “Dì cũng mua socola cho em, còn có kẹo sữa nữa, chúng ta cùng nhau ăn.”
“Thật sao?” Sâm Sâm lập tức vui vẻ.
“Hai đứa ôn chuyện xong chưa? Xong rồi thì về nhà thôi.” Hạ Miên xoa đầu hai đứa nhóc, dẫn Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận về nhà trước.
Hạ Xuyên trực tiếp giải tán mọi người: “Trong nhà có chuyện, không phải náo nhiệt, mau giải tán đi, giờ cũng giữa trưa rồi, mọi người không nấu cơm sao?”
Nhìn thấy một đống hỗn loạn trong sân, bỗng nhiên Hạ Miên cảm thấy hơi xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-121.html.]
Ninh Thiều Bạch nhìn chổi lông gà đã tan tác và cái kéo dính máu, thì nghi hoặc hỏi: “Vừa đánh nhau xong à? Ấy, không phải, vừa mới vận động cơ thể xong à?”
Hạ Miên: ...
Một ngày không khịa cô thì sẽ c.h.ế.t sao?
Vân Chi
Hạ Văn Nguyệt vẫn luôn im lặng đi theo phía sau từ nãy, nghe vậy thì hơi xấu hổ, vội vàng tay chân lanh lẹ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.
Lần này đến lượt Ninh Thiều Bạch bối rối, Hạ Miên lườm anh một cái, vội vàng giữ Hạ Văn Nguyệt lại: “Cô Hai không cần vội đâu, bọn họ không phải người ngoài.”
Ninh Thiều Vận nhỏ nhẹ nói: “Cháu chào cô Hai, mạo muội làm phiền rồi, bọn cháu thân với Hạ Miên, nên nói chuyện tương đối tùy tiện, mong cô đừng để ý.”
Hạ Văn Nguyệt căng thẳng xoa tay: “Không ngại, không ngại đầu, mau vào trong ngồi đi.”
May mà trong phòng đều đã dọn dẹp sạch sẽ.
Có điều bọn họ cũng không ngồi lâu, Hạ Miên dẫn bọn họ qua đây cho biết nhà, rồi lại qua nhà bác Cả Hạ như cũ.
Bởi bên này không có thứ gì, người lớn trong nhà cũng ở hết bên kia.
Sâm Sâm đã quen với Cường Cường nhờ có Tiểu Phong giới thiệu, Cường Cường vốn dễ thân, chẳng mấy chốc ba đứa nhỏ đã thân thiết với nhau rồi.
Sâm Sâm dắt Tiểu Phong đến trước mặt Ninh Thiều Vận nói: “Mẹ, con với Tiểu Phong và Cường Cường ra ngoài chơi nhé.”
Ninh Thiều Vận cười nói: “Đi đi, chăm sóc tốt cho em Tiểu Phong nha.”
Hạ Miên nhìn theo bóng dáng của Tiểu Phong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Ninh Thiều Vận: “Cảm ơn chị nhiều lắm, mấy ngày nay, Tiểu Phong đừng nói là cười, ngay cả chơi đùa cũng không. Gặp Sâm Sâm, thằng bé rất vui.”
Ninh Thiều Vận nhìn Tiểu Phong cũng hơi đau lòng: “Em vất vả lắm mới nuôi béo được chút, giờ thấy lại gầy đi không ít rồi.”
“Chuyện này xong rồi, về sau ổn định sẽ khá lên thôi.”
Hạ Miên gật đầu: “Chị Ninh, chị đã đến đây rồi, em muốn nhờ chị giúp em một việc.”
Chị em Ninh Thiều Bạch đến đây cũng là chuyện tốt với Hạ Miên, đúng lúc cô đang chuẩn bị nói với người lớn chuyện định đến thành phố Yến.
Mặc dù cô đã hạ quyết tâm sẽ đi, nhưng có thể khiến người lớn trong nhà yên tâm là hay nhất, có chị em nhà họ Ninh bảo đảm, càng có sức thuyết phục hơn.