Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba - Chương 160

Cập nhật lúc: 2024-11-07 14:28:11
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bóng nắng đan đổ xuống thảm cửa.

Lý Huyền Trinh buồn bã : "Thất Nương, đời sẽ tha thứ cho ?"

Dao Anh , : "Ngươi hận , từng hại trai , còn hại cả , , ngươi cứu trai, cứu luôn cả ,... giữa và ngươi cách bằng thù hận cha tôn trưởng, trải qua nhiều chuyện, chúng còn gì đáng ."

Lý Huyền Trinh nhắm mắt, "Lý Trọng Kiền gϊếŧ , cản ? Có thật đối với chỉ hận?"

Dao Anh thản nhiên : "Bởi vì dù ngươi cũng là Thái tử Ngụy triều, gϊếŧ ngươi, sẽ Lý Đức truy sát."

Ánh sáng trong mắt Lý Huyền Trinh dần dần lu mờ, vẻ cô đơn. "Ta thể đợi tha thứ cho , dù đợi thêm cả đời."

Dao Anh vẫn đơ mặt.

"Huynh trưởng..."

Nàng khẽ .

Nghe nàng xưng hô thế , Lý Huyền Trinh phát run.

"Ta cho trưởng cơ hội, nghĩ trưởng chỉ là thù hận che mắt trong một lúc... ngài lượt ép trai đường cùng, thể học cách đấu đá với Ngụy Minh, học cách đối phó với khó dễ của Đông cung. Ngài và trai cùng lãnh binh, ngài là Thái tử, lương tiền sung túc, viện binh viện binh. Anh của xin viện binh, khó càng thêm khó, kẻ sáng suốt đều hiểu thể nào cũng ngươi khó, dẫn binh tiến đánh thành trì kiên cố nhất, chiến quả đoạt còn kẻ khác chia cắt, bộ hạ của thường chẳng thể cơ hội đề bạt, nên chỉ mời chào đám tam giáo cửu lưu..."

"Anh của sống vất vả, cách gì cũng trốn thoát lòng bàn tay của Lý Đức, chỉ đành kiên trì."

Dao Anh ngó Lý Huyền Trinh: "Ngài hận bọn cũng , buông bỏ thù hận cũng , bất kỳ dính dáng gì với ngài nữa."

Trong mắt Lý Huyền Trinh nổi lên ánh sáng ướt sũng.

"Muội cho cơ hội... Vậy thì hãy cho một cơ hội nữa ! Ta thể Trường Sinh, sẽ đền bù sai lầm, hãy cho một cơ hội!"

Dao Anh lắc đầu: "Ngươi còn tới quấy rầy cuộc sống của trai và , chính là đền bù lớn nhất ."

Lý Huyền Trinh im lặng, đáy mắt chớp động vẫn tan sương mù.

"Thất Nương, ."

Dao Anh chau mày.

Lý Huyền Trinh tự giễu: "Muội xem, thế đó."

"Trước lúc chết, chỉ cùng sống sót cho trong thời loạn, đó quận Ngụy quân địch công phá, con gặp nhiều chuyện..."

Lý Huyền Trinh đau đớn nhắm mắt .

Chuyện gặp luôn chôn vùi nơi đáy lòng , vì thanh danh của , từng thổ lộ cho bất kỳ ai, cũng sẽ .

"Rồi đó... Mẹ c.h.ế.t ngay mặt , chỉ vì để bảo vệ ngôi vị Thái tử cho , thể gì đây?"

Hắn trói Hình đài, quãng đời còn đều sống vì nguyện vọng của khi lâm chung, nếu , nên gì.

, âm thầm tích góp thực lực, chờ ám sát Lý Đức, nhằm Lý Trọng Kiền.

Vì chỗ trống trong lòng vĩnh viễn lấp đầy , bảo vệ Chu Lục Vân.

Vì thuộc hạ tín nhiệm, vì bình định loạn thế, để đời ít những đàn bà giống như , dẫn binh chinh chiến.

Giờ đây, chính , đền bù những sai lầm từng, từng cơ hội như bình thường, nàng để thấy hy vọng, là một tia sáng đuổi tìm trong bóng đêm.

Như là Khoa Phụ trục nhật*, hoặc là thực hiện nguyện vọng, hoặc là c.h.ế.t đường đuổi theo nguyện vọng, lựa chọn nào khác.

*thành ngữ: Khoa Phụ – một nhân vật thần thoại thời Thượng cổ TQ, liều đuổi theo mặt trời,

Hắn sớm c.h.ế.t cùng với ngày bỏ .

"Thất Nương, gặp , cùng trải qua nhiều chuyện, còn sống, cũng còn sống..."

Hắn khổ, đôi mắt âm trầm mà điên cuồng.

"Ta nhận, đây là mệnh của Lý Huyền Trinh ." Hắn thở dài, đắng chát, ngọt ngào. "Khi mới quen , còn nghĩ chúng sẽ bên , ngờ là kẻ thù của , trong lòng oán hận, nhục nhã, hận , càng hận mềm lòng với , dung túng Ngụy Minh diệt trừ , đó mới thấy hối hận..."

"Thất Nương, hối hận, ông trời đùa giỡn thì dứt khoát buông ! Ta mặt dày vô sỉ, xem thường , hận , lựa chọn nào khác, chỉ cần còn một sẽ từ bỏ."

Lý Huyền Trinh sâu kín thở dài, lệ khí trong mắt càng lúc càng sâu, bỗng thẳng lên, cầm một cây chủy thủ nhét trong tay nàng.

"Muộn hận ? Có chỉ gϊếŧ mới thể tha thứ cho ? Được, gϊếŧ ."

Hắn nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Dao Anh, chĩa chủy thủ n.g.ự.c .

Chủy thủ sắc bén, nhanh rạch một vết, m.á.u b.ắ.n .

Dao Anh giật nảy, thoát khỏi bàn tay .

Lý Huyền Trinh nắm chặt buông, chằm chặp nàng, vẻ đầy điên cuồng, cứ như thấy tí đau đớn nào, chủy thủ tiếp tục đ.â.m tới, lồng n.g.ự.c m.á.u thịt be bét.

"Thất Nương, đây chính là !" Hắn khàn khàn , hai con ngươi đỏ như máu.

Dao Anh rùng .

Sau một khắc, Lý Huyền Trinh buông bàn tay nắm chặt của nàng, giơ cánh tay lên bắt lấy nàng, kéo gần, khuôn mặt phủ đầy thâm trầm âm độc cách gần.

Dao Anh bất ngờ kịp đề phòng, ngơ ngác .

U ám cuồn cuộn trong đôi mắt phượng hẹp dài, du͙🇨 vọиɠ cháy bỏng.

Dao Anh trừng to mắt, sửng sốt thật lâu.

"Ngươi điên !"

Nàng chợt kịp phản ứng, đẩy Lý Huyền Trinh, thẳng dậy, cảm giác khó chịu dâng lên trong tim, cả nổi da gà, nơi chạm qua như bốc cháy.

Lý Huyền Trinh đổ xuống giường, da mặt đau đến co quắp mấy , m.á.u tươi tuôn lớp băng, mặt đờ đẫn, một đôi mắt phượng vẫn thẳng nàng.

"Ta điên."

Hắn .

"Lý Dao Anh, ."

Thoảng như sấm đánh bên tai, trong lòng Dao Anh từng cơn buồn nôn phun trào, nhấc chân bước ngoài.

Hắn là trưởng của nàng, nàng cứ nghĩ đó là thứ tình cảm áy náy khi tỉnh ngộ vì quen lúc xưa, ngờ cất giấu tâm tư với nàng, thật bất chấp lý lẽ!

Lý Huyền Trinh bóng lưng Dao Anh quyết tuyệt rời , đến đắng chát. "Dao Anh, là con gái của Lý Đức và Tạ Mãn Nguyện."

Đầu Dao Anh đang ong ong, , thoáng chốc tỉnh táo, khựng .

Lý Huyền Trinh nén nỗi đau kịch liệt dậy: "Ta phái điều tra, liên tục xác nhận, năm đó Tạ Mãn Nguyện thai, vì bỏ nên bà vờ thai, Tạ gia giúp bà che giấu, Lý Đức thường xuyên nhà nên sinh nghi... Muội là đứa trẻ vứt bỏ mà Tạ Vô Lượng nhặt từ chiến trường, thư của Bùi công thể chứng thực phận của ."

Dao Anh đưa lưng về phía , lặng thật lâu.

"Ta lừa , trưởng của ."

Lý Trọng Kiền cũng .

Cho nên khi Lý Huyền Trinh mới tìm Dao Anh, dám chân tướng cho nàng vì khi đó buộc về Lương Châu chủ trì đại cục, thể ở lâu.

Giờ đây rõ, nàng bí mật Vương Đình, nhất định là vì Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ.

"Thế nên?"

Một câu hỏi hờ hững phá vỡ vắng vẻ, Dao Anh , Lý Huyền Trinh, sắc mặt như thường.

"Ngươi trưởng của , giữa chúng tất cả đều xóa bỏ?"

Lý Huyền Trinh sửng sốt.

Dao Anh nhếch khóe môi, "Coi như là đứa bé mà nhặt về, chăm sóc , trai nuôi lớn, chúng sống dựa lẫn , với trai quan hệ m.á.u mủ cũng sẽ đổi, chuyện xảy giữa ngươi cũng sẽ cứ thế mà một bút gạch , chẳng gì thể đổi."

Nàng liền .

Lý Huyền Trinh lấy tinh thần, gọi giật: "Thế nếu nhân của còn đời thì ?"

Bóng lưng Dao Anh dừng .

"Dao Anh, cha ruột của là ai, vẫn còn nhân ruột thịt sống đời... Muội để ý thế của , Lý Trọng Kiền thì ? Hắn em gái ruột của , sẽ nghĩ như thế nào?"

Dao Anh phì, đầu: "Ngươi dùng thế của đến uy hϊếp ?"

Lý Huyền Trinh khổ lắc đầu: "Không, chỉ là nhắc nhở , Lý Trọng Kiền sẽ thế của ... tin , thương tổn ."

Hắn mắt nàng. "Ta chỉ cùng bắt đầu từ đầu."

Dao Anh : "Cha ruột là ai?"

Lý Huyền Trinh một cái tên.

Bàn tay Dao Anh trong tay áo nắm chặt, rời .

Thân binh bên ngoài chờ nàng, thấy sắc mặt nàng khó coi, vội hỏi: "Thất Nương, thế ạ?"

Dao Anh mãi thật lâu bình tĩnh nổi, sắc mặt tái nhợt, khi một đoạn xa, đột nhiên dừng .

"Đưa Thái tử tiệm tơ lụa, sắp xếp tiễn về Cao Xương, việc giấu A lang, đừng cho A lang gặp mặt Thái tử."

Thân binh rõ ràng cho lắm, thưa .

Dao Anh vẫn vẻ hoảng hốt, về phòng, cho binh lui, : "Ta thấy khó chịu trong , ngủ một lát. Có chuyện gì đợi tỉnh hãy đến bẩm báo."

Thân binh lui ngoài.

...

Sau một canh giờ, mấy tên binh xông phòng Lý Huyền Trinh, cưỡng ép đỡ dậy, dẫn .

Lý Huyền Trinh đang định giãy giụa, binh đè cánh tay , cúi đầu, giật xuống khăn che mặt.

"Thái tử điện hạ, là ." giọng điệu đầy cung kính.

Lý Huyền Trinh khẽ giật , mắt phượng trừng lớn.

Người đến nhanh chóng mang lên khăn che mặt: "Thái tử điện hạ gì, chúng đều thể giúp ngài."

Sau nửa canh giờ, một cỗ xe ngựa phủ màn lái đình viện, thủ vệ Dao Anh đưa Lý Huyền Trinh , kiểm tra toa xe, phất tay cho .

Đến chiều, Lý Trọng Kiền vội vàng chạy về đình viện, phòng xem em gái, gõ cửa rõ lâu, bên trong hề tí động tĩnh, nhíu mày, đẩy cửa , xốc mền gấm.

Dưới lớp mền gấm, chỉ một đống quần áo.

Lý Trọng Kiền chợt biến sắc: "Người ?"

Đám kinh hãi, gọi binh các nơi đến, kiểm mới phát hiện thiếu mấy , chẳng tìm thấy bóng dáng Dao Anh.

Lý Trọng Kiền nổi giận: "Minh Nguyệt nô khỏi cửa, thấy?"

Thân binh tìm kiếm khắp nơi, nhớ tới hôm nay chỉ xe ngựa đưa Lý Huyền Trinh , mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lúc , một tiếng rít bén nhọn xé mà tới, một mũi tên chui trong viện, cắm lên tường đất, đuôi tên rung bần bật.

Lý Trọng Kiền trầm mặt rút vũ tiễn, gỡ thư tên, xem xong, phát run, ánh mắt ngoan lệ.

"Bọn chúng bắt Minh Nguyệt nô, cảnh cáo chúng để lộ tin tức, nếu liền gϊếŧ diệt khẩu."

Các binh sắc mặt đại biến.

...

Vương Tự.

Đàm Ma La Già một cà sa tuyết trắng thư án.

Trung Lang tướng Cấm Vệ quân đang báo cáo náo động ở phố chợ, cam đoan sẽ điều tra rõ ràng, hoạt động ăn mừng sẽ còn tiếp tục, tuyệt đối để phát sinh chuyện đánh con phố đông đúc nữa.

Chàng lẳng lặng .

"Vương!"

Duyên Giác xông thiền thất, thở . Tất Sa hiệu Trung Lang tướng lui .

Họ , Duyên Giác vội vàng : "Công chúa !"

Thiền thất bỗng yên ắng.

"Vệ Quốc Công đột nhiên giận dữ, dẫn công chúa và binh rời , tiểu nhân cũng cản ."

Tất Sa há hốc mồm.

Ngón tay Đàm Ma La Già nhẹ phẩy Phật châu, .

...

Bên ngoài Thánh Thành.

Lúc Dao Anh tỉnh , phát hiện đang ở trong một toa xe mờ tối, hai tay hai chân đều trói chặt, trong miệng nhét vải mềm, xe ngựa xóc nảy đong đưa khiến đầu nàng choáng váng buồn nôn.

Nàng nhớ đang thϊếp giường, ai bắt nàng? Nghe một tiếng nhỏ bên cạnh: "Muội tỉnh ?"

Dao Anh tỉnh táo , đối mặt với một đôi mắt phượng đỏ kè tơ máu.

Nàng thử dậy, thể nhúc nhích, dùng răng cắn mở dây thừng tay, dây thừng bằng da, cắn nổi.

Lý Huyền Trinh cạnh nàng, rên lên vài tiếng, nén đau nhỏ giọng : "Đừng gãy răng, cắn đứt ."

Dao Anh cắn răng: "Ngươi gì?"

Lý Huyền Trinh khổ: "Ta chẳng gì..."

"Người bắt là ai?" Có thể ngay mắt thủ vệ đưa nàng , chắc chắn là Hán.

"Là Lý Đức."

Tâm tư Dao Anh đổi cực nhanh, "Không thể nào."

Lý Đức mưu tính nhiều thứ, ông thu phục Tây Vực, mời chào lòng , định triều đình, củng cố địa vị, khôi phục Tây Vực là đủ để chói lọi sự nghiệp to lớn lưu sử sách, nhưng danh gia vọng tộc Tây Vực cũng tín nhiệm Ngụy triều, một khi ông họ tức giận sẽ đánh mất lòng , ông sẽ dám tùy tiện phá vỡ thế cân bằng của cục diện hiện tại, hạ chỉ sắc phong Dao Anh chính là để trấn an nàng, lấy lòng thế gia. Trước mắt, Lý Đức thể nào phái đến bắt nàng.

Lý Huyền Trinh ho khan mấy tiếng, yếu ớt : "Không là chỉ lệnh của Lý Đức, là do tử sĩ Lý Đức phái tới. Ta nhận thủ lĩnh của chúng, chúng nhận lệnh tới bắt về Trường An, từng rơi trong tay chúng, trốn mấy . Chúng trộn trong sứ đoàn Vương Đình, thấy xả cứu mới đoán là nguyên nhân đến Vương Đình nên bắt cùng về chờ lệnh."

"Đám tử sĩ huấn luyện từ nhỏ, trong mắt chỉ nhiệm vụ, bận tâm đại cục."

Dao Anh lo lắng hỏi: "Có bọn họ trai ?"

Lý Huyền Trinh nàng. Dù thế , nàng vẫn cứ quan tâm Lý Trọng Kiền.

"Không, chúng dám gây động tĩnh quá lớn, hẳn Vương Đình phát hiện trói , Lý Trọng Kiền việc gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-tuong-quan-tai-ba/chuong-160.html.]

Dao Anh thở phào, trong lòng tính toán nhanh nghĩ cách thoát .

Nàng mặt, Đàm Ma La Già ? Nếu , sẽ gấp ?

Chàng bệnh, còn lo lắng cho nàng...

Dao Anh suy tư chạy trốn, lo lắng cho Đàm Ma La Già và Lý Trọng Kiền, thử cọ đầu, phát hiện trâm tóc rút từ , đá đá chân, chủy thủ giấu trong giày cũng mất.

"Muội đừng nhúc nhích, đừng thương chính ..." Lý Huyền Trinh nhẹ giọng trấn an, "Chắc chắn Lý Trọng Kiền đang đuổi theo, sẽ nghĩ cách ngăn chặn chúng, tìm cơ hội chạy trốn."

Dao Anh .

Lý Huyền Trinh , "Muội tin ?"

Hắn thở dài, lên trần xe.

"Thất Nương, đúng là , sẽ từ thủ đoạn, nhưng một khi Lý Đức dính , liền nguy hiểm... Ta thể để cho ông phát hiện thích ."

Dao Anh lên tiếng.

Không qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên ngừng , Lý Huyền Trinh hiệu Dao Anh ngậm vải mềm vờ ngủ.

Một đến vén rèm lên lướt qua, : "Thái tử điện hạ, bọn sắp xếp mấy chiếc xe đánh lạc hướng Lý Trọng Kiền, ngài yên tâm, chờ rời khỏi Vương Đình, chúng cũng cần lén lén lút lút."

Lý Huyền Trinh bắt đầu lo lắng.

Nếu Lý Trọng Kiền dụ , cho dù ngăn chặn đám tử sĩ, Dao Anh cũng trốn thoát, hơn nữa giờ thương nặng, đến cả đao còn cầm nổi.

"Các ngươi trộn Thánh Thành bằng cách nào? Ai là nội ứng?"

Tử sĩ : "Việc nhọc điện hạ quan tâm, tiền ma xui quỷ khiến. Một năm , Thánh thượng dặn bọn buộc đưa Thái tử điện hạ về Trường An, bọn theo điện hạ một năm, điện hạ đến giờ vẫn chịu về. Giờ bọn giữ công chúa, điện hạ cũng đừng chạy nữa, nếu , bọn khách khí với cô ."

Lý Huyền Trinh lạnh: "Công chúa hiện giờ là thủ lĩnh Tây quân, các ngươi động nàng, bàn giao với Thánh thượng?"

Tử sĩ nhe răng : "Bọn mặc kệ cô là ai! Chỉ cần thể đưa Thái tử điện hạ về, chuyện tiếp theo đến lượt bọn quan tâm!"

, giơ đao lên với Dao Anh.

Lý Huyền Trinh trầm mặt: "Đừng động đến nàng!"

Tử sĩ câu môi , thu đao, buông rèm: "Thế thì điện hạ an phận chút, đừng ép bọn tay."

...

Trên đường lớn cát vàng phấp phới, khoái mã như một đám mây đen quét qua, vó ngựa như sấm.

Lý Trọng Kiền dẫn theo binh phi nước đại hơn mười dặm, cuối cùng phát hiện tung tích xe ngựa, đuổi theo, vây quanh xe ngựa.

Gã đánh xe run lẩy bẩy, lăn xuống càng xe.

"Minh Nguyệt nô!"

Lý Trọng Kiền một tiếng vén rèm, quét mắt qua toa xe, một nữ tử mặt che mạng sa trốn trong xe, hoảng sợ .

Trong lòng đánh lộp bộp, sắc mặt tái xanh.

"Chiếc cũng là giả."

Một đoàn lập tức ruổi ngựa đầu, đuổi về hướng khác.

...

Một hướng khác.

Xe ngựa lao vùn vụt.

Dao Anh mất hết sức lực nửa ngày, cuối cùng cũng cắn mở dây trói tay, nhanh chóng mở chân, đó quấn dây lỏng quanh cổ tay, đùi , tránh tử sĩ .

Lòng nàng nóng như lửa đốt.

Sắc mặt Lý Huyền Trinh càng lúc càng tái nhợt, ụa mấy búng máu, run lên.

Đồng tử Dao Anh xoay vòng, hét tử sĩ: "Thái tử thương đến mức , các ngươi còn dừng thuốc cho ngài ? Nếu ngài chuyện xảy , các ngươi về Trường An phục mệnh?"

Đám tử sĩ nửa tin nửa ngờ, vén rèm xe đến .

Lý Huyền Trinh hiểu dự tính của Dao Anh, phối hợp run lẩy bẩy.

Tử sĩ luôn theo dõi Lý Huyền Trinh, tận mắt thấy vết thương do cản đao giùm Dao Anh, chần chừ một chút, sợ thật sự gì bất trắc, dừng xe ngựa, thuốc.

Vội vàng băng bó xong, tiếp tục đường.

Mặt Dao Anh lộ vẻ thất vọng, nàng cứ tưởng thể kéo dài thêm một lúc.

Sắc trời tối dần, cuồng phong gào thét.

Vì né tránh tuần tra, tử sĩ chọn con đường ít ai lui tới, xung quanh một vùng hoang vu, thể trong đêm, cuối cùng xe ngựa cũng dừng .

Nhiệt độ trong đêm chợt hạ, gió lạnh thấu xương, màn xe gió thổi giật ầm ào.

Lý Huyền Trinh khó khăn dậy, vén rèm, quét mắt một vòng bên ngoài, : "Đợi tí nữa đoạt ngựa chạy ngay, đầu , hãy chạy về phía Nam, bọn chúng giảo hoạt, về phía Đông, mà đường tiến về phía Bắc."

Hắn đầu Dao Anh.

Vẻ mặt nàng khẩn trương, hết sức chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.

Phát hiện từ lúc bắt, dù nàng lo lắng nhưng kinh hoảng thất thố, hẳn là quãng thời gian lưu lạc ở Tây Vực trui luyện thành thói quen của nàng.

Tư vị trong lòng thật khó tả.

Hai kiên nhẫn đợi đến nửa đêm, trăng , tối đen như mực, Lý Huyền Trinh vùng vằng đòi xuống xe ngựa, mao xí, bẩn toa xe, tử sĩ ha ha, dìu .

Trong đêm tối, mắt Lý Huyền Trinh biến thành màu đen, tay chân phát run, đợi nửa chén nhỏ, cắn mạnh chót lưỡi, bỗng một phát, rút chủy thủ bên hông của tử sĩ đang thúc giục , đ.â.m ngay cổ họng gã.

Trong xe ngựa phía bên , tiếng bạo động, Dao Anh nhanh chóng trèo xuống xe ngựa, hít một , cất bước chạy thật nhanh, quăng lên ngựa, thúc mạnh ngựa, xông bóng đêm mịt mờ.

Tử sĩ sẽ gϊếŧ Lý Huyền Trinh, lo đến tính mạng, nàng nhất định chạy thật nhanh, nhỡ thất bại bắt về, cũng kéo dài ít thời gian, hoặc để ít vết tích.

Lòng Dao Anh như nổi trống, nắm chặt dây cương, phi nhanh trong đêm tối.

Rất nhanh, lưng tiếng vó ngựa dày đặc và tiếng chửi rủa la hét của tử sĩ.

Dao Anh khẽ cắn môi, giục ngựa tăng tốc.

Tử sĩ lưng ngày càng gần, gần đến mức nàng thể thấy ánh trường đao sắc lạnh lập lòe trong tay chúng, tiếng hò hét ngay bên tai nàng, một tử sĩ vung cánh tay to lớn chụp cánh tay nàng.

Vút một tiếng sắc bén.

Một mũi tên xé thủng bóng đêm sâu thẳm, từ trong đêm tối b.ắ.n , tên chứa nội kình, khí thế vạn quân, trực tiếp đ.â.m xuyên cánh tay tử sĩ.

Tử sĩ rú lên thảm thiết, rơi xuống lưng ngựa.

Mũi tên liên tiếp b.ắ.n , vèo vèo từng tiếng tiếp từng tiếng, như cầu vồng xuyên mặt trời, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, mấy tên tử sĩ lượt ngã xuống.

Dao Anh thở như kéo bễ, ngẩng .

Trong chỗ tối mặt bóng đen ẩn hiện di chuyển.

Một một ngựa từ trong bóng tối vọt , một nam tử mặc một bộ lam sam, áo khoác tay ngắn áo bào trắng, ảnh thẳng tắp, cầm trường cung trong tay, hông đeo túi đựng tên, bình tĩnh giương cung cài tên, mũi tên như điện, hung mãnh bá đạo, mang ý từ bi.

Lại thêm mấy tử sĩ rơi xuống lưng ngựa.

Mây đen gợn sóng, bóng đêm đen đặc, sắc lạnh của mũi tên chiếu lên mặt nam tử, hắt đôi mắt xanh biếc lạnh lùng đằng lớp khăn che mặt.

Dao Anh há hốc mồm, trong tích tắc hốc mắt nóng lên.

Giữa trời và đất, chỉ còn tiếng chân chạy nhanh về phía nàng.

Sau lưng tiếng la gϊếŧ động trời, con ngựa đen trong chớp mắt trờ đến bên nàng, nam tử một tay cầm cung, một tay ôm eo nàng, mượn lực nhẹ nhàng linh hoạt ôm nàng trong lòng , nàng vươn tay, ôm thật chặt cổ , cảm giác yên lên lưng ngựa.

Dao Anh run rẩy cả .

Đàm Ma La Già mở bào trắng, bao nàng trong, rũ mắt nàng.

Dao Anh nước mắt tràn mi, run giọng : "Chàng điên ."

Cũng là ba chữ từng đánh giá Lý Huyền Trinh, tâm tình khác biệt.

Tuấn mã phi nước đại, trong xóc nảy, Đàm Ma La Già một lời, tay ôm cổ nàng, ấn chặt nàng trong lòng.

Dao Anh tiếng tim đập, vẫn là ung dung chầm chậm.

Hòa thượng, điên thật .

Dao Anh , nước mắt long lanh, chấn kinh, chua xót, ngọt ngào, vui vẻ, đau lòng, lo lắng... Mọi cảm xúc cuồn cuộn sôi trào, lòng nàng từ từ yên .

...

Cách đó xa, tiếng chân như sấm, càng nhiều bóng đen đến gần họ, cầm đầu một đôi mắt phượng tràn đầy ngang ngược, giục ngựa tiến lên, nâng đao, thấy Đàm Ma La Già và Dao Anh ôm lưng ngựa, sửng sốt.

"A Lang! Tìm thấy Thất Nương !" Thân binh lớn tiếng gọi .

Lý Trọng Kiền giận tái mặt, hung dữ trừng trộ ngó Đàm Ma La Già, giục ngựa tiến lên gϊếŧ chóc.

Được , tên Tô Đan Cổ thông minh, với Dao Anh sẽ vô cớ rời Thánh Thành, chắc chắn chuyện, tìm đến cùng truy tìm tung tích tử sĩ khắp nơi, chạy đôn chạy đáo cả đoạn đường, cũng nhờ y quen thuộc địa hình, bọn mới thể đuổi theo, khổ lao công lao y đều ... Ngày mai tìm y tính sổ !

Tử sĩ ngờ đuổi kịp nhanh như , quả quyết đầu ngựa, trở bên cạnh đống lửa, bảo dẫn Lý Trọng Kiền, tự ôm theo Lý Huyền Trinh, bỏ trốn mất dạng.

Phụt.

Chủy thủ đ.â.m thẳng m.á.u thịt.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, tử sĩ cúi đầu, Lý Huyền Trinh, thể tin .

"Thái tử, Lý Trọng Kiền tới, ngài gϊếŧ , sợ Lý Trọng Kiền gϊếŧ ngài ? Chúng bây giờ là châu chấu cùng một sợi dây đó!"

Ánh mắt Lý Huyền Trinh lạnh lùng, cầm chủy thủ, từng chút từng chút, hề lưu tình đ.â.m n.g.ự.c tử sĩ.

Tử sĩ kêu thảm, hai cùng rơi khỏi lưng ngựa.

Lý Huyền Trinh lăn lộn mặt đất mấy vòng, thấy tử sĩ ôm vết thương dậy, bay tới, ôm lấy chân tử sĩ, tử sĩ lảo đảo ngã xuống, leo lên, chủy thủ cắt đứt họng tử sĩ.

Tử sĩ chằm chằm, c.h.ế.t nhắm mắt.

Lý Huyền Trinh quăng chủy thủ.

"Kẻ nào tổn thương nàng... Một tên cũng thể để ..."

Chúng cách truyền tin bí mật, thể thần quỷ truyền tin, một tên cũng thể để .

Tuyệt đối thể để Lý Đức tâm tư của .

Lý Huyền Trinh tê liệt ngã xuống, khép mắt.

...

Lý Trọng Kiền dẫn binh giải quyết đám tử sĩ còn , giục ngựa .

"Minh Nguyệt nô!"

Hắn hô to từ xa.

"Không chứ?"

Dao Anh lấy tinh thần, từ trong lòng Đàm Ma La Già nhô , "Anh, em . Còn ? Không thương chứ?"

"Ta ." Lý Trọng Kiền lắc đầu , ngó đôi cánh tay Đàm Ma La Già ôm Dao Anh mà thấy cả thoải mái.

Thân binh vác Lý Huyền Trinh ngất theo tới, "A Lang, xử lý ngài thế nào?"

Lý Trọng Kiền giơ trường đao lên.

Dao Anh nghĩ nghĩ, : "Anh, cùng một bọn với đám ."

Lý Trọng Kiền hừ lạnh, thu trường đao, "Vác về, các ngươi tự trông chừng . Trong sứ đoàn Cao Xương nội ứng của chúng, các ngươi nhớ kỹ, một lạ mặt cũng cần."

Đám tuân lệnh.

Lý Trọng Kiền bảo binh dắt ngựa đến cho Dao Anh.

Dao Anh từ trong lòng Đàm Ma La Già chui , hề lên tiếng, cởϊ áσ choàng trắng khoác lên cho nàng, nàng xuống ngựa.

Nàng trèo lên ngựa, nắm chặt dây cương, nhỏ giọng với Lý Trọng Kiền: "Anh , Tô tướng quân thương, em yên tâm, em theo ngài , đợi về em sẽ kể tỉ mỉ chuyện hôm nay cho ."

Lý Trọng Kiền vô cùng vô cùng vui, nhưng thấy sắc mặt Dao Anh nôn nóng, đôi mắt gấp đỏ lên, đành lòng để nàng khó xử, hừ nhẹ, : "Cũng ."

Trong lòng phần áy náy, thuộc hạ của đuổi vệ Vương Đình mới để tụi tử sĩ cơ hội lọt .

Dao Anh tách khỏi , một ruổi ngựa đuổi theo bên cạnh Đàm Ma La Già.

Trường phong gào thét, áo bào phủ kín nàng, đến gần , , mở miệng mắt đỏ hoe.

Thịch, bỗng Đàm Ma La Già té khỏi lưng ngựa, tuấn mã tới mấy bước, phát hiện động tĩnh, đầu, đảo quanh .

"La Già!"

Dao Anh kéo cương, nhảy xuống lưng ngựa, bổ nhào đến cạnh , lật .

Khăn che mặt mặt rơi xuống, đôi mắt xanh ngước nàng.

"Nàng ?"

Chàng nhẹ giọng hỏi, ý thức mơ hồ.

Dao Anh như hung bạo khoét một đao, nỗi đau lớn lên trong lòng.

Không tức giận, mấy ngày để ý tới , ép em ?

Không , em thì ?

Mọi chuyện đều cân nhắc chu đáo, sợ liên lụy em, khinh bạc em, tình yêu tất cả đều là hạt sương hư ảo, thứ gì đều nghĩ đến thấu suốt, còn chấp nhất nơi em?

Nước mắt Dao Anh tuôn như suối trào, khóe miệng nhẹ cong, hai tay nâng gương mặt Đàm Ma La Già, cúi đầu, trán tựa đỡ lấy trán .

"Em ở đây , hòa thượng."

Đàm Ma La Già mặt nàng gần trong gang tấc, thở quyện hòa.

Chàng kinh ngạc : "Ta là Phật Tử Vương Đình... Bệnh của lên ."

Dao Anh ngậm nước mắt: "Không , chúng từ từ mà trị. Em , quan tâm là hòa thượng, cần tục phá giới."

Mặc kệ là trị bao lâu, mặc kệ kết quả là gì.

Thử một , dù vẫn còn hy vọng.

-------------------------

 

Loading...