Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba - Chương 173

Cập nhật lúc: 2024-11-08 07:48:03
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió rét thấu xương, u u thổi, quân kỳ gió thổi bay phất phới.

Dao Anh ngủ mơ mơ màng màng, trong mơ quăng mền gấm, thấy lạnh, duỗi hai tay, trở , đầu ngón tay chạm thứ gì, ấm áp kiên cố bên cạnh.

Mùi vị quen thuộc khiến nàng thấy an tâm, nàng ôm chặt lấy , ủi ủi dụi lòng , đỉnh đầu cọ xát trong lồng n.g.ự.c .

Người bên cạnh cứng , nhẹ nhàng kéo tay nàng , kéo mền gấm bọc bờ vai nàng, đè dém.

Dao Anh vô thức lầm bầm mấy tiếng, đầy dữ dằn.

Người bất động.

Bên tai một tiếng trầm thấp thật khẽ, như như , như đêm trăng mặt hồ tĩnh lặng sóng nước đẩy từng vòng từng vòng, tiếng, chỉ thấy ánh bạc lăn tăn xao động.

Dao Anh giơ chân lên, bộp, một cước gác lên , ngủ thϊếp .

Đến khi tỉnh nữa, trời còn sáng, bên giường thắp một chiếc đèn, một phòng ánh sáng dìu dịu mênh m.ô.n.g lơ lửng.

Trước mặt một sườn mặt tươi sáng, gầy guộc, ngũ quan khắc sâu như ngọn bút phác hoạ, hai đầu lông mày ẩn hiện mang theo một lớp khí thế trong trẻo âm u lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh biếc rũ xuống, đỉnh mi còn ánh nến màu vàng kim nhạt nhẹ nhàng rung rinh, lúc hít thở, thở ấm áp phả bên gáy nàng.

Chàng cúi nàng, giữa hai cách một lớp mền gấm ngổn ngang chất ở góc giường, nàng thấy se se lạnh, ánh mắt đảo một vòng, phát hiện quần áo nửa cởi, chân tay đều lộ ngoài, tất cởi khi nào, trái quần áo chỉnh tề, còn mặc cà sa, ngón tay phớt qua ống tay áo nàng, chậm rãi dậy, một tay khác hướng xuống, xốc váy sa nàng lên.

Một cảm xúc mới lạ mang theo nóng dạo chơi đùi Dao Anh, lớp chai mỏng lòng bàn tay cọ qua da thịt mềm non đùi nàng, một cơn rùng nhẹ lăn qua nàng, cả lạnh băng, chỉ mỗi nơi ngón tay chạm qua nóng lên như lửa đốt, cả run lên, ngón chân duỗi thẳng băng.

Dao Anh đờ , một tiếng ngâm nga khó chịu khẽ tràn qua kẽ răng.

Người dừng động tác nàng, khí tức trở nên nặng nề, thu tay về.

Dao Anh mơ màng, ngơ ngẩn một lúc, giơ tay ôm lấy cổ níu xuống thấp, dấu son mềm mại in lên mi tâm nhíu của , hai tay mơn trớn bên gáy , mò mẫm ôm lấy mặt .

"Pháp sư, em nhớ ."

Nàng líu ríu mềm nhũn, giống như đang trong mơ.

Đàm Ma La Già căng cứng , ngưng mắt qua Dao Anh đang buồn ngủ mơ màng, đôi ngươi bình thường luôn luôn vui buồn dòng nước ngầm mãnh liệt, ánh mắt còn sâu tối hơn cả bóng đêm ngoài phòng, cả xoay sang đè nàng xuống.

Trên mặt Dao Anh ửng sắc hồng.

Bờ môi mềm mại rơi lên trán nàng, chậm rãi hướng xuống, dừng hồi lâu nơi chóp mũi nàng, đó hôn đến môi nàng, dịu dàng triền miên, hương trầm trong lạnh xâm nhập vòm má nàng, kìm nén mà tham lam đòi lấy, môi lưỡi quấn giao, như còn nếm đủ, ngậm mút.

Một ao nước xuân yêu kiều chảy, tiếng nước róc rách.

Dao Anh như say, đưa tay ôm lấy bả vai Đàm Ma La Già, cổ áo trượt xuống, nửa bên n.g.ự.c mở rộng.

Dưới ánh nến, trơn mềm như tuyết, nhị đỏ mới nở, nụ hoa đón gió run rẩy, kiều diễm ướŧ áŧ.

Đàm Ma La Già cả cứng đờ một lát, phút chốc buông Dao Anh , kéo mền gấm đắp kín nàng, dậy xuống giường, đưa lưng về phía nàng.

Dao Anh tỉnh táo hẳn, dậy, vuốt tóc, làn môi tươi nhuận bóng sáng ẩm ướt, ngắm La Già một chút, một chút qua mép váy đang kéo lên quá nửa đùi , mắt từ từ trừng lớn, đờ .

Pháp sư thế mà thừa dịp nàng ngủ...

Đang kinh ngạc đến ngây , Đàm Ma La Già xoay , bên giường, tay úp lên bàn chân trần của nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn mấy .

Một cơn đau nhức ụp tới, Dao Anh đau đến nhíu chặt mày.

Đàm Ma La Già ngước mắt nàng, ánh mắt khôi phục vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt bình thường, "Còn đau chỗ nào nữa?"

Dao Anh sửng sốt, một mùi hương xa lạ, hít hít, phát hiện là từ chính truyền tới, cúi đầu , chân nơi ngón tay mới chạm qua bôi một lớp thuốc cao màu xanh nhạt, cánh tay cũng .

Ra là Đàm Ma La Già mới bôi thuốc cho nàng... Nàng nghĩ nhiều .

Dao Anh chột , khóe miệng nhẹ cong, ôm mền gấm : "Làm Pháp sư chân em đau?"

Đàm Ma La Già nàng, cặp mày khẽ nhíu: "Trong mơ nàng đau."

Nàng mỏi mệt hết sức, xuống đầy một lát ngủ mất, nỡ ngủ, lẳng lặng ôm lấy nàng, tiếng gió ngoài phòng điên cuồng gào thét. Lúc nửa đêm, bỗng nhiên nàng bất an trở , đạp văng mền gấm, giúp đắp mền, đụng cánh tay nàng, nàng lập tức nhíu mày.

"Em đau."

Đáy lòng Đàm Ma La Già nhẹ rung động: "Đau chỗ nào?"

"Chân đau, thắt lưng đau, lưng đau... khắp đau..."

Nàng ở trong mơ ôm , mềm giọng nũng nịu.

Một khắc , trái tim Kim cang cứng rắn cũng hoá thành mềm mại, vén ống tay áo nàng mép váy, cánh tay đùi nàng mấy chỗ đỏ chỗ bầm tím, còn mấy vết thương đang kết vảy.

Nhìn nàng mệt mỏi, đánh thức nàng, đốt đèn, thoa thuốc cho nàng, giúp nàng xoa bóp vết thương.

Chàng hỏi bộ khúc của nàng, cả đoạn đường họ vì tránh tiếu tham liên quân Bắc Nhung, hướng đường núi chỉ dân du mục đến, nàng cùng binh trèo non lội suối, leo lên gò núi, nhiều ngày nay gần như mấy ngày mấy đêm xuống ngựa, tổn thương khắp nơi, xoa bóp cho kỹ, thì nửa tháng tới vẫn còn than đau.

Dao Anh nhớ rõ trong lúc ngủ mơ gì, thử giật giật cánh tay, : "Cũng đau, nghỉ ngơi một đêm, mai ngay."

Đàm Ma La Già lên tiếng, bôi thuốc kỹ lưỡng cho nàng, mặc tất, vuốt áo váy, cách lớp váy tiếp tục xoa bóp bắp chân của nàng.

Đôi mắt sáng của Dao Anh mở to, ánh mắt sáng rực chằm chằm .

Đàm Ma La Già khẽ: "Được , ngủ tiếp ."

Dao Anh ưm đáp, xuống, nghiêng đối mặt với , nhắm mắt , cảm giác chỗ lòng bàn tay ấn xót tê, lực , dễ chịu.

Nàng trò chuyện với , hết ngủ, mở mắt, trực tiếp đụng tầm mắt ôn hòa của .

Chàng luôn ngắm nàng.

"Trên đường vất vả lắm ?" Thấy nàng chịu ngủ, La Già hỏi.

Dao Anh gối lắc đầu, qua loa đáp: "Lúc leo núi vất vả tí."

Đàm Ma La Già lặng thinh .

Thân binh , quân Vương Đình đánh lén Tây quân, đoạt mấy bộ lạc và trang viên, danh gia vọng tộc Cao Xương vẻ tức giận, riêng nàng ngay từ đầu nghĩ tới là xảy chuyện.

"Phật tử tại vị một ngày, Vương Đình tuyệt đối sẽ bỏ minh ước, đánh lén chúng , nhất định là ngài xảy chuyện gì, trú quân biên thành của Vương Đình khống chế."

Lòng Dao Anh như lửa đốt, trong ngắn ngủi mấy ngày, trấn an tướng lĩnh Tây quân, tập kết ngựa, kiếm lương thảo, điều binh khiển tướng.

Người đều mười vạn đại quân Hải Đô A Lăng chạy đến Thánh Thành, chỉ cần đội quân tới gần liền sẽ liên quân tiến đánh, Tây quân ngăn ở phía Đông, thể nào đến gần, nàng quyết định thật nhanh, để đại quân tiếp tục đợi thời cơ, mang theo mấy trăm bộ khúc vội vàng chạy đến Thánh Thành.

Những ngày nàng và tướng lĩnh Tây quân dùng lý biện luận, tranh chấp với Lý Trọng Kiền, điều động tất cả binh mã thể điều động, lội gió tuyết ruổi đường nhiều ngày, mí mắt của mười vạn đại quân giương Đông kích Tây...

Sao thể chỉ là vất vả tí? Đàm Ma La Già nhắm mắt thoáng chốc, : "Mai Hải Đô A Lăng sẽ thu nạp tàn binh, tập kết một nữa. Người của y giữ vững con đường chính yếu, một khi viện binh lớn chạy đến, sẽ y chia binh vây quét, viện binh , y dĩ dật đãi lao*, tên của Thánh Thành dùng hết, tiếp tục như cửa thành sớm muộn sẽ công phá... Ngày mai, thừa dịp y kịp phản ứng, nàng và binh dẫn phá vây ngoài."

*lấy sức nhàn chống sức mỏi – chiêu thứ 4 trong binh pháp Tôn Tử.

Dao Anh sững sờ, như một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống: "Vậy còn ?"

Đàm Ma La Già lạnh nhạt : "Ta ngăn chặn Hải Đô A Lăng, chỉ cần Thánh Thành, y sẽ dám tự dẫn binh đuổi bắt , nàng hãy trực tiếp về phía Đông, đường nên dừng , hợp mặt với bọn Lý Trọng Kiền."

Sắc mặt Dao Anh chùng xuống: "Sau đó thì ? Chàng để quân canh giữ cùng em phá vây, trong thành chẳng còn mấy ?"

Đàm Ma La Già cụp mắt: "Thánh Thành dễ thủ khó công, còn thể chèo chống một thời gian. Ta thu xếp, khi các nàng phá vây, gặp đại quân Lý Trọng Kiền, nghĩ cách đầu tập kích quấy rối liên quân Bắc Nhung."

Dao Anh kinh ngạc , ý lưu luyến giữa lông mày từng chút một rút .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-tuong-quan-tai-ba/chuong-173.html.]

"La Già, đẩy em ?"

Đàm Ma La Già thinh lặng, ánh nến lờ mờ sườn mặt, khuôn mặt trong trẻo lạnh như một vị Phật.

Dao Anh , thần sắc lạnh lẽo dần.

Chàng sắp xếp xong xuôi... trong lúc nàng tắm rửa dùng cơm, biến mất một quãng, chính là bố trí chuyện phá vòng vây. Nàng mới vặn đến Thánh Thành, tính đến đưa ngay nàng . Trước thiên quân vạn mã hôn nàng, ánh chằm chằm của tín đồ e dè dắt tay nàng, thật trong lòng đang suy nghĩ đưa nàng rời khỏi Thánh Thành!

Cứ như , lòng nàng tràn đầy vui vẻ, cứ nghĩ Đề Bà Mông Đạt thể trị hết cho , thật tất cả đều là lời hoang đường của !

Chàng dặn Đề Bà Mông Đạt và y quan lừa gạt nàng, cho nàng tháo khăn bịt mắt, để nàng nghĩ vẫn đang chuyển biến .

Chàng vụиɠ ŧяộʍ thẳng thắn phận với Lý Trọng Kiền, chọc giận Lý Trọng Kiền, Lý Trọng Kiền nóng lòng thúc giục nàng rời Thánh Thành.

Chàng còn dặn Duyên Giác thật nhiều thư " việc thuận lợi" gửi cho nàng, để nàng mơ mơ mộng mộng.

Bắt đầu từ cái đêm đuổi Thánh Thành, cứu nàng từ trong tay của Lý Đức, nàng tiếp tục nghi ngờ nữa, nàng khờ dại coi tất cả chuyện đều đang chuyển , xử lý xong chuyện Tây quân còn tràn đầy phấn khởi dạo phiên chợ các bộ lạc, mua nhiều thứ, tặng cho .

Cơn oán giận trong quãng thời gian , chẳng ùng ục sôi trào, núi kêu biển gầm, từng sóng phủ lên từng sóng.

Dao Anh tức điên đến nghiến răng nghiến lợi, thấy chua xót, con mắt nhức buốt, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt.

"La Già, , lúc em hứng thú bừng bừng thu vén xong hòm xiểng chuẩn về thăm , xảy chuyện... Em chạy đến tìm , Vương Đình xa lánh, tung tích, thể c.h.ế.t trong cuộc náo động bởi thế gia..."

Ngày , tuyết lớn đầy trời, nàng con đường lớn bên ngoài Sa Thành, tim như đao cắt.

Một cô độc rời , về nàng sẽ còn gặp nữa.

Sắc mặt Dao Anh căng cứng, nhớ tới một khắc xác nhận xảy chuyện, vẫn cảm thấy cả rét run, nước mắt lấp lánh.

"Chàng lượt gạt em, nghĩ tới cảm nhận của em ?"

"Em để một ..."

Giọng nàng mang theo một tia nghẹn ngào.

Trong phòng yên tĩnh , ánh nến mờ ảo.

Dao Anh đột nhiên bật dậy, đẩy Đàm Ma La Già , xoay xuống giường, một tiếng.

"Được, giờ em ..."

Nàng giận run, đưa tay kéo cửa, gió lạnh lập tức thổi , dập tắt ánh nến, nàng rùng , cất giọng định gọi .

Sau lưng hai tiếng bước chân gấp rút nặng nề đạp vang, bóng cao lớn của đuổi theo, đột nhiên khí thế bộc phát, cánh tay kiên cố vòng qua bờ vai nàng, ôm chặt lấy cả nàng.

Cái ôm dùng sức, như đang sợ hãi thứ gì, lưng nàng tựa lên n.g.ự.c , vùng vẫy mấy , ôm càng chặt, vững vàng khoá cổ tay nàng, cho nàng động đậy.

"Minh Nguyệt nô." Bên tai một tiếng nhẹ thở dài, bờ môi lạnh rơi lên cần cổ Dao Anh.

Nàng ngây .

Đàm Ma La Già từ phía ôm nàng, cúi đầu, môi cọ qua hai má nàng bên gáy.

Chàng gọi nàng, nhiều như thế, đời công chúa nhiều, với , chỉ nàng là khác biệt.

"Minh Nguyệt nô, về sẽ gạt nàng." Chàng thì thầm bên tai nàng, khi , môi cọ lên vành tai nàng.

Người Dao Anh mềm nhũn.

Ngón tay Đàm Ma La Già vuốt ve cằm nàng, đưa nàng ngẩng đầu, hôn lên mi cong của nàng, hôn tới giọt nước mắt nàng.

"Về cho dù phát sinh chuyện gì, cũng sẽ giấu nàng."

Dao Anh và , xoay trong vòng tay , đưa tay ôm lấy eo của .

"Chàng là cao tăng, giữ lời."

Đàm Ma La Già rũ mắt nàng, ưm đáp, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng.

Hai lẳng lặng ôm trong chốc lát, gió lạnh thốc , Dao Anh co rúm , Đàm Ma La Già ôm nàng đưa về giường, xoay đóng cửa, trở trong phòng.

Dao Anh kéo lấy tay áo của : "La Già, em , Hải Đô A Lăng e ngại , em, chúng đều ở Thánh Thành, mới thể ngăn chặn y. Mấy ngày nay chúng thể ngừng phái thử phá vây, hấp dẫn Hải Đô A Lăng chú ý, để y đoán ý đồ chân thực của chúng ."

Đàm Ma La Già nhíu mày, trầm ngâm thật lâu, gật đầu.

Xưa nay một khi nàng quyết chủ ý gì, cách nào để nàng đổi, chỉ thể giấu nàng, hiện giờ thể gạt nàng nữa, càng thể dối.

Cơn điên của Dao Anh tan thành mây khói, , ôm mền gấm , nhắm mắt : "Em thấy hơn nhiều . Chàng ngủ một lúc , đừng để mệt mỏi, ngày mai còn thủ thành."

Đàm Ma La Già nhẹ giọng đáp, tiếp tục giúp nàng xoa bóp bắp chân, chờ nàng nhắm mắt ngủ thϊếp , nửa dựa cột giường, rũ mắt chăm chú nàng, bàn tay trong tay áo nhẹ Phật châu.

Đạo của , Minh Nguyệt nô của

Tất cả những gì để ý, đều ở bên cạnh .

...

Sáng hôm , Hải Đô A Lăng quả nhiên bận rộn thu nạp tàn binh từng bộ lạc, chỉnh đốn quân mã, lập tức công thành.

Rạng sáng Dao Anh chợt tỉnh, đêm xức thuốc, Đàm Ma La Già giúp nàng xoa bóp khơi thông, đau nhức giảm bớt ít.

Nàng và Đàm Ma La Già cùng ngoài, dân chúng thấy Đàm Ma La Già, bưng lấy thức ăn bọn nỡ ăn vây quanh, ánh mắt rơi xuống nàng, do dự một chút, dám lên.

Hai một đường leo lên đầu thành, Đàm Ma La Già triệu tập tướng lĩnh, Dao Anh dẫn binh Tây Châu thương lượng Thánh Thành dùng vũ khí lắp ráp như thế nào, để hỏa đạn phát huy uy lực lớn hơn.

Nghe Đàm Ma La Già phái giả ý phá vây, Tất Sa chút nghĩ ngợi liền khỏi hàng xin chiến, quỳ một chân đất, : "Vương, để mạt tướng ."

Đàm Ma La Già : "Đội quân phá vây lúc nào cũng thể Hải Đô A Lăng vây kín tiêu diệt, khi thất bại một , còn ngừng thử phá vây tiếp, mới thể lừa Hải Đô A Lăng."

Tất Sa gật đầu, ánh mắt kiên định.

Anh là Lang tướng quân cận vệ Trung quân, là con trai nhà Đàm Ma và nhà A Sử Na, là cận vệ phật tử, chống cự ngoại địch, hộ vệ Thánh Thành là chức trách của . Anh nguyện ném đầu vẩy nhiệt huyết vì thế, m.á.u tươi là vinh quang của , nếu cái giá là đánh đổi mạng sống, cũng sẽ chần chừ.

Đàm Ma La Già còn sống, dân chúng trong thành mới tuyệt vọng, quân canh giữ mới thể tiếp tục cắn răng kiên trì. Anh chỉ là Trung Lang tướng, sinh tử của sẽ đổi đại cục.

Thừa dịp trời còn sáng rõ, Tất Sa dẫn theo một đội ngựa khỏi thành, chạy như điên về phía Đông, tiếu tham liên quân Bắc Nhung phát hiện quân tình, lập tức thổi kèn lệnh, từ đại doanh nhanh một đội thiết kỵ phóng , nhanh như chớp, chớp mắt lao vùn vụt đến gần, vây quanh đoàn Tất Sa.

Dao Anh đầu thành, bọn Tất Sa thiết kỵ Bắc Nhung tách , hai bên c.h.é.m gϊếŧ tại chỗ, chiến bào Tất Sa m.á.u nhuộm đỏ, nhịp trống dày đặc, lập tức dẫn đám rút về trong thành.

Xế chiều hôm đó, lẽ sợ bọn Dao Anh thật sự phá vây ngoài, liên quân Bắc Nhung cấp tốc tập kết binh mã, công thành nữa.

Xông lên đầu tiên là thiết kỵ Bắc Nhung, theo là mấy bộ lạc khác và binh của mấy bộ lạc phụ thuộc, quân canh giữ huyết chiến một ngày, đến khi hoàng hôn buông xuống, liên quân Bắc Nhung lùi về hết, cửa thành còn xác chất như núi.

Hôm , Đàm Ma La Già tiếp tục phái phá vây, vẫn theo hướng phía Đông, liên quân Bắc Nhung phái thiết kỵ đuổi bắt, đội ngũ tổn thất nặng nề, hốt hoảng trốn về Thánh Thành.

Cùng lúc đó, Tây quân ngăn ở phía Đông cũng đang thử xông phá phòng thủ của liên quân Bắc Nhung, chạy đến Thánh Thành cứu viện, nhưng Hải Đô A Lăng chuẩn , phái một đội binh mã canh giữ ở một chỗ quan ải một giữ ải vạn thể qua, dù Tây quân đông hơn đội binh mã nhưng thủy chung thể tiến lên nửa bước.

Chiến sự giằng co, sĩ khí trong thành dần dần chùng xuống. Liên quân Bắc Nhung đánh mãi xong, cũng phần giữ bình tĩnh, ngày càng nôn nóng, các binh sĩ như châu chấu từng bầy xông lên đầu tường, gϊếŧ thế nào cũng hết.

Mỗi hai quân thu binh, Dao Anh một nhung trang, dẫn binh tuần sát chiến trận, trấn an binh sĩ thương, giúp họ băng bó vết thương.

Hôm nay, Tất Sa dẫn theo thuộc hạ phá vây, thất bại, khi binh cứu về Thánh Thành, tên cắm đầy lưng.

Sáng hôm , trời mới tờ mờ sáng, Hải Đô A Lăng suất lĩnh thiết kỵ tới cửa thành, giương cung cài tên, b.ắ.n một phong thư đến đầu thành.

Trên thư chỉ một câu: Chỉ cần Phật Tử giao Văn Chiêu công chúa, y liền lui binh.

Đàm Ma La Già và Dao Anh liếc , một tia sáng lướt qua mắt Dao Anh.

Hải Đô A Lăng cũng bắt đầu gấp.

Loading...