Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:42:35
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng bước chân bình bình bịch bịch, binh chạy lên chạy xuống.

Dao Anh quét mắt một vòng xuống lầu, thấy vệ Chu Lục Vân mang tới đều khống chế, buông Chu Lục Vân , lấy mấy tấm da dê, mở trường án.

Chu Lục Vân dọa đến hoang mang, thấy nàng buông tay vội xoay định trốn, vọt một bước binh ngăn . “Công chúa ba bốn lượt gặp mặt công chúa của bọn , giờ vội vã ?” Thân binh nhe răng , ấn Chu Lục Vân chỗ rộng bên cửa sổ.

Dao Anh đối diện Chu Lục Vân, thèm ngước mắt, tay cầm chủy thủ, tay trái chỉ chỉ tấm da dê, “Cho cô xác nhận.”

Thân binh , nâng tay Chu Lục Vân cưỡng ép cô ấn dấu tay từng tấm giấy da dê. Chu Lục Vân vùng vẫy mấy , thể động đậy, giấy da dê lưu dấu tay .

Nhanh như sấm nổ, một mạch xong. 

Duyên Giác còn kịp hết kinh ngạc, Chu Lục Vân đầy vẻ kinh hoàng, Dao Anh rút hết mấy tấm da dê, tỉ mỉ qua một , đưa cho Duyên Giác.

“Công chúa Bắc Nhung thừa dịp sứ Vương Đình hãm hại , binh của bắt ngay tại chỗ, giấy trắng mực đen, chứng cứ vô cùng xác thực.”

Chu Lục Vân thể hiểu chút ít tiếng Hồ, , mặt phút chốc trở nên trắng bệch: “Thất Nương, ngươi hãm hại !”

Dao Anh nhạt, giơ chủy thủ lên, chợt đ.â.m xuống chỗ mu bàn tay Chu Lục Vân đang đặt trường án.

Sắc đao lẫm liệt, nhanh như chớp lóe. 

Chu Lục Vân hồn phi phách tán, kêu thất thanh. Ong một tiếng, chủy thủ đ.â.m sát mu bàn tay Chu Lục Vân, giữ dính tay áo cô

Đôi ngươi Dao Anh móc nghiêng, thẳng cặp mắt đầy sợ hãi của Chu Lục Vân, nhẹ nhàng kéo chủy thủ, mũi đao sắc bén, xé rách ống tay áo cô . “Không sai, là đang hãm hại ngươi.”

Trong tiếng xoẹt xoẹt lưỡi đao sắc bén xé lớp vải, Dao Anh từng chữ , “Ta còn thể ngay tại đây g.i.ế.c ngươi.”

Chu Lục Vân hồn phi phách tán, cố tự trấn định: “Thất Nương, giờ là công chúa Bắc Nhung, ngươi mà g.i.ế.c , Bắc Nhung sẽ bỏ qua.”

Dao Anh câu khóe môi: “Ngươi sứ Vương Đình, mấy dùng danh nghĩa Phúc Khang công chúa cầu kiến , đồng ý đến đây gặp mặt với Phúc Khang công chúa chứ công chúa Bắc Nhung. Chu Lục Vân, Vương Đình, đây cũng Vương Tự, dịch xá, ngươi chỉ là quen cũ gặp , g.i.ế.c ngươi, chỉ một chịu trách nhiệm.”

Nàng chuyển lời, “Sứ đoàn Bắc Nhung sứ nước khác giờ chính sứ, phó sứ, phần lớn là quan viên quý tộc tử đảm nhiệm, ngươi sứ Vương Đình, Bắc Nhung chẳng phái quan viên xuất quý tộc cùng, đối với Bắc Nhung chẳng qua ngươi chỉ là một quân cờ, Bắc Nhung tuyệt đối chẳng vì ngươi mà khai chiến với Vương Đình.”

Chu Lục Vân lặng một hồi, run giọng : “Giết , ngươi cũng đền mạng, Thất Nương, ngươi điên ?”

Ngón tay Dao Anh nhẹ nhàng vuốt ve chủy thủ, : “Nếu thực sự lời của ngươi và cô ngươi đả động, cho rằng ngươi thật sự đến chuộc tội, bù đắp cho , thì mới là điên.”

Chu Lục Vân cắn cắn môi, mặt trắng xanh.

Dao Anh ngẩng Duyên Giác: “Thu đồ về.”

Trong tay Duyên Giác đang cầm “chứng cứ phạm tội” của Chu Lục Vân khó xử, tiến thoái lưỡng nan.

Vương bảo Văn Chiêu công chúa chừng mực, chừng mực là đây ?!

Có nên tay ngăn cản nhỉ? công chúa cũng đả thương … Nếu Vương ở đây, công chúa khép nép hơn chút ? Hình như công chúa chẳng sợ Vương chút nào…

Duyên Giác ngơ ngác thẳng, trong đầu ngàn đang đánh , cằm mãi khép .

Lúc , một trận hò hét lầu. Khóe miệng Dao Anh nhẹ vểnh, cầm chủy thủ vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Chu Lục Vân: “Ngươi lầu .”

Chu Lục Vân rét mà run, xuống , mắt trợn lớn. Bên , binh lôi mấy vệ của Chu Lục Vân tuyết, ấn quỳ xuống, trong đó còn vệ Hán nãy hiệu bằng mắt với Chu Lục Vân, bên cạnh gã một binh rút đao khỏi vỏ, trường đao nhắm ngay .

Chu Lục Vân run giọng hỏi: “Thất Nương, ngươi gì?”

Dao Anh dù bận vẫn ung dung : “Ta hỏi ngươi mấy câu, vệ của ngươi cũng trả lời mấy câu giống , nếu các ngươi trả lời khớp, chứng tỏ trong các ngươi kẻ dối, sẽ chặt từng ngón tay của vệ ngươi, chặt sạch , tiếp theo là đến ngươi.”

Hàm răng Chu Lục Vân đánh cầm cập, “Thất Nương, đúng là với ngươi, nhưng thật cố tình hại ngươi! Ta thề với trời, ác ý với ngươi! Cô mẫu , Vương Đình thù với Hán, sẽ thật lòng đối đãi ngươi, Phật Tử là tu hành, hết kỳ hạn một năm ngươi sẽ còn chỗ để … Ta là Hán, ngươi cũng là Hán, ngươi cùng đang ở dị vực, bằng quên hết ân oán xưa … Ngươi từng Hải Đô A Lăng cầm tù ? Ngươi đừng sợ, Hải Đô A Lăng ngại dượng của , chỉ cần dượng mở miệng, Hải Đô A Lăng dám…”

Chu Lục Vân dứt lời, Dao Anh dậy, chủy thủ trong tay lướt mặt cô . Mũi đao lạnh băng tới gần, Chu Lục Vân hoảng sợ lùi .

Dao Anh , “Ngươi là Hán thì tin ngươi ngay ? Ta rời Trường An hơn hai năm, Hán Hồ, cũng kẻ . Ta gặp nhiều thật , cũng đụng ít kẻ , kết nhiều bạn mới. Người nào với , dù Hán Hồ, đều thành tâm đáp . Kẻ từng hại , nhớ rõ ràng.”

Nàng cúi , sống đao vỗ vỗ mặt Chu Lục Vân. “Chu Lục Vân, nếu như ngươi thật lòng ăn năn, mấy năm qua gặp chuyện gì, sẽ ngốc đến mức nghĩ bằng mấy câu đơn giản là thể đả động .”

Dao Anh thẳng mắt Chu Lục Vân. “Ngươi vốn thèm phí tâm cảnh ngộ của , trong mắt ngươi, chỉ là một Tiểu Thất Nương mười bốn tuổi ép hòa , gặp một quen cũ ở Trung Nguyên sẽ sướt mướt, mấy câu bảo đảm tiêu tan hết hiềm khích lúc xưa mà cầu xin ngươi với cô ngươi cứu thoát khỏi biển khổ ?”

Chu Lục Vân phản bác .

Năm đó, khi Lý Đức và Lý Huyền Trinh cứu Chu Lục Vân, luôn theo cô , yêu cầu cô đều thỏa mãn, ăn mặc chi tiêu, cô đều thứ nhất, nữ lang Lý gia đều xếp . Lý Dao Anh yếu nhiều bệnh, bao năm ở Kinh Nam cùng với Lý Trọng Kiền, cô luôn bận rộn giận dỗi với Lý Huyền Trinh, nhiều về Lý Dao Anh, chỉ Thất Nương là một mỹ nhân từ trong trứng nước.

Sau , Lý Đức từng bước đánh bại cường địch, trở thành bá chủ Trung Nguyên, Lý Dao Anh tuổi càng lớn, danh tiếng xinh truyền khắp Quan Trung, yến hội Chu Lục Vân gặp nàng mấy , phát hiện nàng đúng là như trăng như hoa trong truyền thuyết. Khi đó trong lòng Chu Lục Vân tràn ngập cừu hận đối với Lý gia, cùng qua với Lý Dao Anh.

Đến khi Lý Đức xưng đế, mâu thuẫn giữa Lý Huyền Trinh Lý Trọng Kiền ngày càng sâu, Ngụy Minh đầu đám phụ tá liên tiếp so chiêu với Lý Dao Anh, Chu Lục Vân nhiều chứng kiến Lý Huyền Trinh gặp Ngụy Minh cũng vì tranh chấp với Lý Dao Anh. Lúc , cô vẫn để Thất Nương  Lý gia trong lòng.

Sau đó, Chu Lục Vân giận hờn Lý Huyền Trinh, mê hoặc của trung bộc của cô mẫu, đang buồn bực phẫn nộ đồng ý hòa đổi ý ngay đó, Lý Huyền Trinh và đám phụ tá vì bảo vệ cô khiến lão tù trưởng bộ lạc Diệp Lỗ trong Pháp hội Phật đản gặp Lý Dao Anh thiên tư quốc sắc…

Trải qua khó khăn trắc trở, Lý Dao Anh Chu Lục Vân hòa , Chu Lục Vân thở một dài. Tưởng rằng tất cả kết thúc.

Lý Huyền Trinh hận Tạ Quý phi, với Lý Dao Anh cũng hận thấu xương, đưa con gái kẻ thù xuất giá, vặn nhất tiễn song điêu, cô thể yên tâm thoải mái Lý Dao Anh gả xa.

Vậy mà, khi Lý Dao Anh hòa , Lý Huyền Trinh cả ngày xụ mặt, biểu hiện hề giống như báo đại thù. Chu Lục Vân sớm nắng chiều mưa, đong đưa ngừng giữa thù hận và phục quốc khó Lý Huyền Trinh, tình nguyện dùng thủ đoạn đem em gái đẩy hố lửa cũng giữ , cô cảm động sâu sắc, đến khi Thái Tử Phi Trịnh Bích Ngọc ép cô Đông cung, cô phản kháng vùng vẫy mấy ngày, bắt đầu d.a.o động, nghĩ thầm: Hay cứ , Lý Huyền Trinh cứu , thể báo đáp, đành dùng thể trả cho .

Lý Huyền Trinh chạm đến cô .

Chu Lục Vân suốt cả đêm. Cô chẳng hiểu xảy chuyện gì, Lý Huyền Trinh là kẻ thù, động , hẳn vui mới đúng, bao năm nay vì nỗi hận Lý gia mà chịu gả cho ? Sao đến khi Lý Huyền Trinh tình nguyện ở sương phòng bên cạnh xem binh thư cả đêm cũng bước khuê phòng một bước, cô lệ rơi đầy mặt?

Sáng hôm , Chu Lục Vân giả vờ gì, bộ đồ mới hành lễ với Trịnh Bích Ngọc.

Khi cô ngẩng lên, thấy mặt Trịnh Bích Ngọc niềm ghen ghét, chỉ mỉa mai và đồng tình.

Chu Lục Vân như đập một gậy đầu, ngụy trang thoáng chốc biến thành trò , mắt đỏ bừng, vững.

Trịnh Bích Ngọc bưng chén , lạnh nhạt liếc nàng, mặt hề vẻ bất ngờ: “Vân Nương, ngươi ngươi sai điều gì ?”

Chu Lục Vân mờ mịt nàng.

Trịnh Bích Ngọc uống hớp , “Ngươi sai một chuyện: ngươi hòa ai khác, là Thất công chúa.”

Đến khi đến Bắc Nhung đoàn tụ với duy nhất là cô mẫu, Chu Lục Vân thường nghĩ đến câu của Thái Tử Phi. 

hiểu ý ngoài lời. Thất công chúa thì gì đặc biệt chứ?

Nghe vị công chúa xinh trắc trở rơi tay Hải Đô A Lăng cầm tù hơn nửa năm, trong lòng Chu Lục Vân ngũ vị tạp trần, cô mẫu Phật Tử Vương Đình cứu nàng , thèm để ý đến tai tiếng, vì nàng mà thông báo các nước, thà chỉ trích cũng che chở nàng, trong lòng Chu Lục Vân dần hiểu .

Thất công chúa đặc biệt ở vẻ của , tù trưởng Diệp Lỗ gặp thấy sắc nảy lòng tham, Bắc Nhung đều Hải Đô A Lăng thích chiếm hữu mỹ nhân, hẳn Phật Tử Vương Đình cũng sắc mê hoặc mới phá lệ vì nàng .

Cho nên, khi cô mẫu hỏi Chu Lục Vân về tính cách con của Lý Dao Anh, cô trả lời: “Lý Thất Nương yếu nhiều bệnh, sống cạnh trai từ nhỏ, nuông chiều đến ngang ngược.”

Chu Lục Vân đến chuyện Lý Dao Anh thấu kế hoạch của Hải Đô A Lăng, phái binh về Trung Nguyên cảnh báo, Trung Nguyên ai cũng hành động vĩ đại của Văn Chiêu công chúa nhưng ở Bắc Nhung, chuyện hiếm ai — hiển nhiên, Hải Đô A Lăng chế nhạo, cố tình che giấu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-tuong-quan-tai-ba/chuong-98.html.]

Cô mẫu trầm ngâm hồi lâu, quyết định để Chu Lục Vân Vương Đình gặp Lý Dao Anh một , tìm hiểu bí mật giữa nàng và Phật Tử. “Phật Tử Vương Đình giữ giới nghiêm, các nước đưa tới mỹ nhân, xưa nay một cái, phá lệ nhiều vì Lý Thất Nương, hẳn ở Lý Thất nương chỗ khác biệt.”

Thoạt đầu Chu Lục Vân chịu, vất vả lắm cô mới quyết định rời Lý Huyền Trinh, đoàn tụ cùng cô mẫu, bôn ba ngàn dặm sứ Vương Đình. cô mẫu khăng khăng bảo cô mới đành đến đây. 

Dao Anh sai, đúng là Chu Lục Vân hao tâm tổn trí ngóng mấy năm qua Dao Anh gặp chuyện gì, chỉ đại khái suy bụng bụng , cho rằng lúc Dao Anh cô lập bất lực, chắc chắn sẽ đồng ý điều kiện đưa .

mà, còn đến điều kiện, mấy lời cô mẫu dạy còn cơ hội phun miệng, Dao Anh gặp trở mặt, trực tiếp chụp lấy cô .

Dù Chu Lục Vân là công chúa tiền triều, từ nhỏ nuông chiều, từng chịu khổ sở, Lý gia càng sống an nhàn sung sướng, từng đối xử thô bạo đến thế, đối diện với một Dao Anh nhỏ tuổi hơn vững vàng áp đảo , thẹn hổ tức giận, mãi nên lời.

Dao Anh xuống lầu. Duyên Giác vội vàng đuổi theo.

Dao Anh hiệu cho đưa tấm da dê ban nãy của Chu Lục Vân điểm chỉ cho vệ xem, : “Đây là công chúa các ngươi tự thừa nhận.”

Đám vệ qua, sợ giận: Phúc Khang công chúa thật hồ đồ, mớ lời khai , Văn Chiêu công chúa tha hồ càn quấy! Trước khi xuất phát Trưởng công chúa Nghĩa Khánh dặn dặn , Phúc Khang công chúa chẳng lọt tai một câu!

Dao Anh bậc thềm, đưa mắt hiệu binh.

Thân binh kéo vệ xuống, trùm vải đen che đầu lên từng , che mặt, đưa đến mấy gian phòng khác , chỉ để mỗi vệ Hán, để Chu Lục Vân thể thấy gã chịu tra tấn, đó bắt đầu đồng thời vặn hỏi: “Sao Phúc Khang công chúa trở thành công chúa Bắc Nhung?”

Cả đám bịt mặt, đưa các phòng khác , trả lời , chần chừ chốc lát, thấy vấn đề gọi là cơ mật, nhỏ giọng trả lời.

Chờ chúng trả lời xong, binh đến phòng trả lời chậm nhất, c.h.é.m xuống một đao, tiếng kêu thảm thiết trào từ trong miệng vệ. Một tiếng thét mang đầy đau đớn, đám còn mặt còn chút máu. 

Duyên Giác nắm chặt trường đao, do dự nên tiến lên ngăn cản, Dao Anh lắc đầu.

Cậu thở dài, thầm : Công chúa g.i.ế.c … Chỉ đả thương … Vẫn còn chừng mực nhỉ?

Trên lầu, Chu Lục Vân vệ Hán quỳ gối trong vườn, tiếng hét thảm truyền từ phòng bên , mặt trắng bệch.

Thân binh tiếp tục vặn hỏi, dứt lời, mấy vệ đồng thanh trả lời.

Mấy câu đó, giọng binh đột nhiên đổi, bắt đầu hỏi qua chuyện trưởng công chúa Nghĩa Khánh. Tốc độ trả lời của đám vệ rõ ràng chậm .

Đợi xong xuôi, một binh chạy chậm lên lầu, chốc lát, cửa sổ, xuống lắc đầu.

Câu trả lời của Chu Lục Vân và vệ giống.

Thân binh lập tức nhấc đao, giơ tay c.h.é.m xuống, vệ Hán đau đến lăn lộn đất, mặt tuyết rơi một ngón tay, m.á.u tươi đầy đất.

Mấy vệ trong phòng dọa đến run lập cập.

Thân binh tiếp tục hỏi.

Trên lầu, Chu Lục Vân mấy ngón tay đẫm m.á.u mặt tuyết, Dao Anh đang hù , như sụp đổ. “Ngươi hỏi gì thì sẽ trả lời hết! Mau dừng tay !”

Thân binh nhếch miệng .

Sau một canh giờ, Dao Anh cầm mấy tờ khai, so sánh qua một chút, giao cho Duyên Giác.

Duyên Giác mặt đầy kinh ngạc thán phục.

Thân vệ đều là huấn luyện nghiêm chỉnh, biện pháp so sánh lời khai đối với chúng thật tác dụng nhiều vì chúng sớm luyện tập, nhưng Dao Anh cho binh chia từ lầu đến lầu thẩm vấn Chu Lục Vân, vệ và tạp dịch thô sử, trong ba nhóm , khi Chu Lục Vân và tạp dịch đưa câu trả lời vệ , thấy lầu lượt lắc đầu, câu trả lời của Chu Lục Vân và chúng giống, hẳn nhận tội, ý chí dần dần d.a.o động, nhanh phá vỡ phòng tuyến.

phạm đại giới là chặt ngón tay vệ Bắc Nhung… Nếu Bắc Nhung buông tha thì Vương Đình cũng thể bao che công chúa cho

Duyên Giác lặng lẽ liếc Dao Anh, lòng nặng nề.

Dao Anh việc gì, lầu bảo binh thả Chu Lục Vân. Cô xụi lơ mặt đất, dậy nổi.

Dao Anh đến cạnh cô , chủy thủ quét qua gò má: “Chu Lục Vân, , tới giờ ngươi hề hối hận, vì ngươi thấy hề chủ động gia hại . Cho đến giờ ngươi luôn là như thế, dù bao nhiêu vô tội ngươi tùy hứng mà liên lụy, ngươi cũng sẽ để ở trong lòng, ngươi luôn cho rằng khắp thiên hạ đều với ngươi.”

Chu Lục Vân cắn chặt môi đỏ.

Tay Dao Anh dùng chút sức. Sống lưng Chu Lục Vân lạnh buốt.

Dao Anh vỗ vỗ mặt của nàng: “Phụ ngươi hoang dâm vô đạo, bỏ bê triều chính, hoa mắt ù tai vô năng, sưu cao thuế nặng, khí vận Vương triều Chu thị hết, thiên hạ là thiên hạ của dân, của cha ngươi, ngươi lấy phận hậu nhân Chu thị nhận ưu đãi, vẫn nhiều gây sai lầm lớn, ai thiếu của ngươi cái gì chứ.”

Một nỗi bi phẫn xẹt qua đáy mắt Chu Lục Vân.

Dao Anh ở cao xuống, rũ mắt . “Chuyện hòa , là chuyện giữa và cha con Lý Đức, Lý Huyền Trinh. Còn dây dưa rõ giữa ngươi và Lý Huyền Trinh, là chuyện của các ngươi.”

Chủy thủ trong tay nàng nhẹ nhàng vuốt một vòng. Sắc lạnh lóe lên, một lọn tóc mai Chu Lục Vân chủy thủ cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.

Chu Lục Vân run lẩy bẩy.

Dao Anh chậm rãi , “Lần chỉ là cảnh cáo, nhất ngươi cách xa chút, đừng dây cũng đừng mưu tính lợi dụng , nếu , cắt là một lọn tóc.”

Nàng xong, gõ gõ chủy thủ trán Chu Lục Vân.

“Đưa Phúc Khang công chúa xuống .”

Chu Lục Vân run mấy , binh xách lên, tiễn khỏi lâu.

Dao Anh tìm mấy tấm da dê ban nãy Duyên Giác cầm về, ném chậu than, bó đuốc.

Duyên Giác sững sờ: “Công chúa, đốt ? Người… hãm hại công chúa Bắc Nhung ?”

Dao Anh : “Cậu thật sự nghĩ lời khai hữu dụng ? Vừa chỉ hù Chu Lục Vân thôi.”

Vừa gặp khó dễ khiến Chu Lục Vân và mấy vệ cô lập, tách khỏi vệ, Chu Lục Vân chịu nổi một đòn. Đợi Chu Lục Vân sụp đổ, mấy vệ cũng khó tìm sơ hở.

Duyên Giác ngẩn , lắc đầu bật , chợt đáy mắt lướt qua một tia sáng, chạy xuống lầu, lội khu đất tuyết phía , tìm kiếm mặt đất một lúc, thấy mấy ngón tay đẫm m.á.u , nhặt lên kỹ.

Một lát , gãi gãi đầu, chất phác.

Mấy ngón tay là giả.

Vương đúng, Văn Chiêu công chúa quả nhiên chừng mực.

Lúc Duyên Giác thả lỏng trong lòng, chạy lên lầu, ôm quyền với Dao Anh: “Công chúa, mấy ngón tay đó chuẩn từ ạ?”

Dao Anh gật đầu: “Dù chúng cũng là Bắc Nhung phái tới, thế cục trong thành lúc căng thẳng, đả thương sứ đoàn Bắc Nhung lúc chẳng khó Phật Tử ? Cậu yên tâm, sứ đoàn Bắc Nhung thương tới một cọng lông tóc, cùng lắm chịu mấy kim, nội thương cũng ngoại thương.”

Duyên Giác dở dở : Vừa mấy vệ diễn sâu thê thảm , còn nghĩ bọn chúng thật c.h.é.m đứt ngón tay chứ!

Dao Anh : “Cầm mấy bản lời khai về Vương Tự thôi.”

 

Loading...