Cả Cố Vân Khê cứng đờ. Là vì cô ?
Trước mắt cô từng đợt tối sầm, chỉ cảm thấy trời đất cuồng, tim như một bàn tay vô hình bóp chặt, thở nổi.
“Tiểu Khê, cháu thể đến gặp Tề Thiệu một ? Nó yên tâm nhất là cháu.”
“Được ạ.” Cố Vân Khê chút do dự đồng ý. Anh vì cô mà gặp chuyện, lẽ nào cô thể yên mặc kệ?
Cúp điện thoại, cô sang chị Triệu bên cạnh, giọng vô cùng kiên định: “Em Hồng Kông một chuyến.”
Hồng Kông đến năm 97 mới trao trả về Trung Quốc, lúc vẫn thuộc quyền quản lý của Anh quốc.
Chị Triệu im lặng: “Chị xin chỉ thị cấp .”
Cố Vân Khê , do chị quyết định.
Điểm , Cố Vân Khê rõ trong lòng: “Vâng. Nếu thể, em còn xin một vị đại quốc y cùng, coi như em nợ một ân tình lớn.”
Nếu Tây y , thì tìm Đông y.
Nhà họ Tề là gia tộc lớn, để cứu chữa thừa kế chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, nhưng luôn lúc lực bất tòng tâm. Tiền bạc mua tất cả. Ví dụ như những vị đại quốc y là họ thể mời .
Đương nhiên, Cố Vân Khê cũng mời , nhưng vẫn thử một , ?
Cô từ doanh trại quân đội hẻo lánh ngoài, đổi mấy chuyến xe để đến sân bay gần nhất, bay thẳng đến Thâm Thành.
Cô xuống máy bay thấy Cố Hải Triều: “Anh cả.”
“Em út.” Cố Hải Triều thấy em gái bình an vô sự, mới thầm thở phào nhẹ nhõm. “Về là , em gầy .”
Cố Vân Khê sờ mặt : “Thật em ăn nhiều lắm, chỉ là lên cân thôi.”
Cố Hải Triều xoa đầu cô bé: “Đi thôi, sắp xếp khách sạn …”
Anh đưa tay định xách hành lý giúp thì khác giành . Anh sững sờ: “Đây là?”
“ họ Triệu, thể gọi là chị Triệu. Sau phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Cố Vân Khê.”
?? Cái quái gì ? Cố Hải Triều nhất thời phản ứng kịp.
Cố Vân Khê khẽ véo một cái: “Về khách sạn . Ông cụ Tề đang ở ạ?”
Cố Hải Triều là học trò ông cụ Tề đích dìu dắt, quan hệ vô cùng thiết. “Ông đang ở Hồng Kông. Tề Thiệu xảy chuyện, ông cụ Tề lập tức chạy qua đó lo liệu. Chỉ là… lòng ở Tề thị chút bất .”
“Luôn kẻ thừa nước đục thả câu.” Cố Vân Khê cau mày. Nội bộ nhà họ Tề cũng yên . Cô theo bản năng hỏi: “Tề Tĩnh ?”
Thân phận Tề Tĩnh chút khó xử, là cháu trưởng chi trưởng, là con riêng, địa vị trong gia tộc còn bằng cháu gái trưởng Tề Minh Châu. trớ trêu , nhặt món hời chính là .
Cố Hải Triều ngẩn : “Tề Tĩnh? Anh đang học ở Hải Thành mà, em?”
Có một chuyện thể với cả . Cố Vân Khê khẽ mím môi: “Em tò mò về tình hình kinh doanh của với Ba thôi.”
“Việc đó , thuận lợi ngoài dự đoán, mở hai cửa hàng , kiếm ít tiền.” Cố Hải Triều nghĩ nhiều. “Anh Ba em ngày nào cũng vui kể xiết, nhiệt tình lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-156156.html.]
Ai ngờ tiệm đồ uống kiếm tiền đến , đó chẳng ai đoán .
Cố Vân Khê lặng lẽ thở dài, xem Tề Tĩnh cũng chút tài năng, bảo cuối cùng Tề thị rơi tay .
Họ ở tại chính khách sạn năm mà nhà họ Mạc dùng để bồi thường, cảnh trí tuyệt , tiện nghi đầy đủ, là một khách sạn tổng hợp bao gồm cả hội nghị, lưu trú và ăn uống. Việc kinh doanh , khách tấp nập.
Cố Hải Triều sắp xếp cho em gái ở phòng suite tầng cao nhất, yên tĩnh sang trọng, hai phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, hai phòng vệ sinh, cái gì cũng .
“Em nghỉ ngơi , chuyện gì thì gọi điện cho , hoặc gọi lễ tân.”
Thư Sách
Nhìn cả rõ ràng chững chạc hơn nhiều, Cố Vân Khê cũng yên tâm hơn: “Vâng.”
Cô tắm nước nóng, phòng tắm ấm áp tràn ngập hương hoa oải hương, cả buồn ngủ rũ rượi. Cô đặt lưng xuống gối là ngủ , đúng là mệt c.h.ế.t .
Khi cô tỉnh nữa thì hơn tám giờ tối, bụng đói kêu ùng ục. Được , xuống nhà hàng xem gì ăn.
Giờ , nhà hàng Trung Quốc vẫn còn khá đông khách, đủ thấy việc kinh doanh thật sự .
Cô tùy ý gọi vài món, gấp thực đơn thấy cả tới, vội đưa thực đơn qua: “Anh gọi món .”
Cố Hải Triều sắc mặt em gái rõ ràng hơn nhiều, vô cùng vui mừng, gọi thêm hai món cô thích ăn.
Hai em ăn kể chuyện gần đây, qua nhắc đến chuyện Tề Thiệu. Cố Hải Triều tiếc nuối thôi. Một thiếu niên tài năng xuất chúng như kịp tỏa sáng lụi tàn ?
“Khi nào em qua đó?”
“Chờ thủ tục xong là ạ.” Tâm trạng Cố Vân Khê chút nặng nề. Đây chuyện cô là , cô đang đợi thông báo.
“Ủa, đây Cố Vân Khê ? Cô đầu ở khách sạn sang trọng thế ?”
Là Tề Minh Châu, cô mặc một bộ đồ công sở vặn, tươi như hoa.
“Cô việc ở đây ? Không học ?” Cố Vân Khê hiểu, mấy kẻ ngu ngốc rốt cuộc nghĩ gì , càng thua càng cay cú thú vị lắm ? “Tuổi của cô ít nhất cũng nên học thêm chút gì đó, kẻo đầu óc rỗng tuếch.”
Nụ của Tề Minh Châu cứng đờ. Người cô ghét nhất chính là Cố Vân Khê. Ông nội cưng chiều nó, Tề Thiệu che chở nó, ngay cả thằng con hoang cũng giúp đỡ nó.
Rốt cuộc nó gì ho? Lúc nào cũng vẻ thanh cao tự phụ, thấy ghét.
“ hiện là giám đốc khách sạn Ngũ Hồ, trướng hơn hai trăm đều lệnh …”
Nhân lúc ông nội ở đây, tranh thủ trả thù thì còn đợi đến bao giờ.
Cố Vân Khê nhướng mày: “Thì ?”
“Sao cô dám ở đây?” Tề Minh Châu cố tình đe dọa. “Nếu lỡ xảy chuyện gì ngoài ý , thì đừng trách nhé.”
Cố Hải Triều day trán: “Tề Minh Châu, cô đừng quậy nữa.”
“Đừng tưởng ông nội cố tình gán ghép chúng mà tư cách quản nhé. cho , xứng!” Tề Minh Châu hung hăng trừng mắt Cố Hải Triều. Chắc chắn là giở trò lưng. Lấy cô thể bớt phấn đấu ba mươi năm, thằng đàn ông nào mà động lòng?