Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-10-27 01:09:20
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Khó khăn lắm mới mời vị đại Phật , ông tuyệt đối cho phép bất kỳ ai hỏng chuyện.

“Thật ngại quá, là do con cháu trong nhà hiểu chuyện. Mau xin .”

“Cha, cô là…” Mạc Viễn Hàng toát mồ hôi hột, cho cha đây là Cố Vân Khê, nhưng ánh mắt kỳ lạ của , vẫn nuốt lời trở . “Thật xin , ông Hoắc.”

Ông Hoắc nhíu mày, thái độ lạnh vài phần, xã giao hời hợt vài câu sang chuyện với khác.

Nhà giàu đến mấy thì mặt thần y cũng kính nể. Rốt cuộc, bệnh là tìm chữa trị.

Lòng ông Hai Mạc lạnh , ông hung tợn trừng mắt con trai. “Con ? Chẳng lẽ con ông Hoắc quan trọng với chúng thế nào ?”

Biết, đương nhiên . Ông Hoắc là đại quốc y, là thái đẩu của ngành Đông y, ngày thường chỉ phụ trách sức khỏe cho nhóm đầu, bình thường căn bản thể tiếp xúc .

Nhân vật như chịu tay, lẽ thể chữa khỏi cho ông cụ Mạc. Chỉ cần ông cụ còn sống khỏe mạnh thì cần lo lắng về bản di chúc nữa.

Di chúc, di chúc, chỉ hiệu lực khi ch·ết.

Để ngăn cản bản di chúc hiệu lực, nhà họ Mạc đều đang gắng sức.

Mạc Viễn Hàng mặt nghẹn đến đỏ bừng: “, cô là Cố Vân Khê mà.”

Biểu cảm của ông Hai Mạc cứng đờ, ông hoài nghi tai vấn đề. “Con cái gì? Cố Vân Khê? Cố Vân Khê nào?”

Ông sớm gặp Cố Vân Khê một , nhưng cô biến mất tăm, vẻ đây, kiêu ngạo vô lý, khiến ông cực kỳ bất mãn, nghĩ sẵn vô cách để trị cô .

Giọng Mạc Viễn Hàng khô khốc: “Cố Vân Khê trong bản di chúc đó.”

Ông Hai Mạc hít một lạnh: “Cô … Sao cô bên cạnh ông Hoắc?”

Không họ Cố ?

Mạc Viễn Hàng , lòng cũng đang bồn chồn đây, Cố Vân Khê dạng dễ chọc .

“Cô lúc nào cũng lắm thủ đoạn.”

Lời khó mà đỡ . Tống con cháu Mạc gia tù, thể khiến gia chủ Mạc gia bản di chúc như , đem bộ đầu tư ở Thâm Thành nhường cho cô , thủ đoạn như thật khiến kinh hãi.

Thư Sách

Bây giờ, xuất hiện bên cạnh thể nào ngờ tới nhất.

Ông thể nghĩ theo thuyết âm mưu, rằng Cố Vân Khê cố ý .

Cố Vân Khê thật oan uổng, cô sớm vứt nhà họ Mạc đầu, thèm để ý.

Cô còn thẳng thắn: “Cháu với nhà họ Mạc chút ân oán nhỏ. Về phía cháu thì qua , nhưng nhà họ Mạc cho qua thì khó lắm.”

Ông Hoắc quan sát cô gái ở cự ly gần, phát hiện chút thấu.

Nhìn thì ngây thơ hoạt bát, miệng ngọt dỗ , giống như một tiểu công chúa nhà giàu rành thế sự.

thực , cô tiến lùi, cực kỳ chừng mực, từng cử chỉ đều toát lên một phong thái riêng.

“Đi thôi.”

Cố Vân Khê vội vàng dậy: “Đi ạ? Ông nghỉ ngơi một chút ?”

“Đến bệnh viện.”

Cố Vân Khê , chạy còn nhanh hơn thỏ.

Bệnh viện Saint Mary là bệnh viện tư nhất Hồng Kông, quy tụ nhiều danh y, xem là bệnh viện "ruột" của giới phú hào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-161.html.]

Trong phòng bệnh xa hoa nhất ở tầng cao nhất, một ông lão với khuôn mặt tiều tụy đang đứa con trai hôn mê b·ất t·ỉnh giường bệnh, tim đau như cắt, hốc mắt đỏ ngầu.

Đứa con trai mà ông đặt bao kỳ vọng, thừa kế thông minh tuyệt đỉnh của nhà họ Tề, bệnh viện phán rằng nếu tỉnh sẽ trở thành thực vật, điều bảo ông chịu nổi?

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, cùng với giọng của vệ sĩ: “Thưa ông, cô Cố Vân Khê xin gặp.”

“Mau cho cô .”

Cố Vân Khê bước nhanh tới, ông cụ Tề như già cả chục tuổi, lòng cô đau xót: “Ông Tề.”

“Tiểu Khê? Cháu đến ? Tốt quá, cháu mau đến xem A Thiệu.” Hốc mắt ông cụ Tề đỏ hoe. “Thằng bé lo lắng cho cháu nhất đấy.”

Cố Vân Khê tiến lên, trai gầy rộc giường, sống mũi bất giác cay cay.

Chàng thiếu niên từng hăng hái phơi phới, thể chạy thể nhảy, giờ bất động, dường như còn thở, gầy đến đáng sợ, khác xa một trời một vực so với đây.

Cô cố bằng giọng nhẹ nhàng: “Tề Thiệu, là em đây, Cố Vân Khê đây. Anh ngủ gì mà lâu thế? Mau dậy , chúng Thúy Hoa ăn cà ri cá viên, bánh mì bơ, bánh bao con heo. Đi Lan Phương Viên ăn chanh muối 7 Up, bánh mì kẹp sườn heo cốt lết, mì trộn gà xào hành và bánh mì nướng kiểu Pháp. Rồi đến Liên Hương Lâu ăn cánh gà, bánh bao xá xíu, bánh bao nhân sen, há cảo tôm, xôi gà lá sen, bánh cuốn tôm tươi…”

, trai giường một chút phản ứng nào. Giọng cô yếu dần, mang theo một tia nghẹn ngào: “Xin , là của em. Lẽ em nên tìm cách liên lạc với , báo cho một tiếng bình an.”

Cô đột ngột cắt đứt liên lạc, bặt vô âm tín, chỉ khiến nhà lo sốt vó, mà còn Tề Thiệu lo cô xảy chuyện nên mới bất chấp tất cả về nước.

Cô thật sự hết cách. Tề Thiệu ở nước ngoài, mà doanh trại quân đội nơi cô ở quá nhạy cảm, bất kể là thư gọi điện thoại đều thể liên lạc nước ngoài.

Trong tình huống đó, cô thật sự khó xử.

Cô cũng ngờ Tề Thiệu sẽ bỏ dở việc học để về nước. Sớm thì…

“Tề Thiệu, nhất định khỏe , cầu xin .” Cầu xin ., đừng để em hối hận cả đời, ám ảnh cả đời.

Lòng cô tràn ngập ân hận. Đây là bạn nhất của cô, là bạn đồng hành cùng kề vai chiến đấu, là tri kỷ bầu bạn cùng cô vô ngày đêm.

Cậu vốn nên tỏa sáng rực rỡ, chứ giường bệnh mà chút cảm giác thế .

Không nên như .

Hoắc Vân Sơn yên lặng cảnh . Hóa , cô cũng ư?

Cố Vân Khê như trông càng chân thật hơn, càng giống một m.á.u thịt, tình nghĩa.

Một cô gái như mới thể khiến yên tâm.

“Vân Khê, cháu tránh một chút, để ông xem.”

“Đây là?” Ông cụ Tề lúc mới để ý đến hai ông cháu nhà họ Hoắc theo phía , tầm thường.

Cố Vân Khê lau nước mắt ở khóe mắt: “Đây là ông Hoắc Tử Chính, là ngự y ạ.”

Thời buổi ngự… y? Ông cụ Tề giật , lập tức phản ứng , kích động đến đỏ bừng cả mặt. “Ông Hoắc, cảm ơn ngài đến. Con trai đành trông cậy ngài.”

Cố Vân Khê vội tránh : “Ông Hoắc, cầu xin ông hãy cứu !”

Ngón tay ông Hoắc đặt lên mạch của Tề Thiệu. Ông bắt mạch tay trái xong, đổi sang tay , lặp lặp vài . Sau đó, ông xem xét các bộ phận khác cơ thể, đồng thời hỏi nhà về các loại báo cáo của bệnh viện.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...