Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-10-27 03:14:26
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được thôi.” Cố Vân Khê thoải mái đưa máy qua.

Hai trong góc, chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến khác.

Hoắc Vân Sơn nghịch thử vài cái, phát hiện chất lượng âm thanh rõ ràng, cũng .

Anh tùy tay kéo sợi ăng-ten gấp , quả nhiên bắt đủ loại kênh.

“Tích… … tích tích…” Hoắc Vân Sơn cứng cả , kinh ngạc về phía Cố Vân Khê.

“Sao ?”

“Hình như là… đang phát điện báo.” Hoắc Vân Sơn trông như gặp ma. Anh còn thể dịch nội dung đó nữa cơ chứ.

“Phát thì phát thôi, phát điện báo thì chứ?” Cố Vân Khê đột nhiên phản ứng . Không chứ? Cô cố ý mà!!

“Không lẽ là đặc vụ đang phát điện báo ? Thời đại nào mà còn dùng cái ? Lạc hậu quá ?”

Trên mạng một cách , Hồng Kông là một trong tam đại đô thị gián điệp, nhiều nhân viên tình báo hoạt động đủ loại vỏ bọc. Cuối năm 2005, trong quá trình sửa sang biệt thự của trưởng quan mới nhậm chức, phát hiện bộ căn nhà chi chít các thiết lén, bao gồm cả phòng ngủ riêng tư nhất. Tin tức tung gây chấn động các giới. (Chú thích 1)

Hoắc Vân Sơn và Cố Vân Khê , trong mắt đối phương đều thấy sự kinh ngạc, hoảng hốt, và cả… ý lên án.

Em bắt đầu gây chuyện đấy!!!

Em , em, em mà! Cố Vân Khê liều mạng lắc đầu, nước mắt. Cô thật sự chỉ một cái máy radio đàng hoàng thôi mà!

Cái máy radio tự nó bắt nội dung đắn, liên quan gì đến Cố Vân Khê cô chứ?

Bỗng nhiên, sắc mặt Hoắc Vân Sơn đại biến. Anh nắm chặt cái máy radio, vội vàng vặn nhỏ âm lượng, nhưng áp sát tai .

Cố Vân Khê hoảng hốt: “Sao ? Anh gì thế?” Bọn họ còn học cả phá giải mật mã nữa ? Đỉnh ?

“Sắp chuyện lớn …” Sắc mặt Hoắc Vân Sơn tái mét, đột ngột bật dậy.

 

Một bàn tay nhỏ nhắn túm chặt vạt áo : “Mau , chuyện gì?”

Anh gì càng lo lắng đấy, ? Cố Vân Khê mù tịt thông tin.

Sắc mặt Hoắc Vân Sơn biến ảo khôn lường, hạ giọng: “Hội trường bom.”

Cố Vân Khê hít một lạnh. Bom? Thật là c·hết mà, cái chuyện quái quỷ chứ?

Cô theo bản năng lên bục giảng. Nếu bom, thì khả năng cao mục tiêu chính là các chuyên gia đó.

“Vậy nhanh chóng đưa ngoài, động tác nhanh lên.”

Đầu óc Hoắc Vân Sơn xoay chuyển cực nhanh, phân tích các tình huống. Thực , chỉ dựa một đoạn mật mã mà khẳng định bom, chuyện ai mà tin?

Chính cũng thể đảm bảo. Hoàn cảnh cả phóng viên và truyền thông, nếu ầm ĩ lên sẽ khó coi, ảnh hưởng đến mối quan hệ giao lưu giữa hai nơi.

“Hung thủ khả năng đang ở hiện trường. Để phòng ch.ó cùng rứt giậu, động tĩnh thể quá lớn, cố gắng để lộ sơ hở…”

Anh nghĩ ba phương án, nhưng cái nào là phù hợp nhất đây?

“Để em. ” Cố Vân Khê phản ứng còn nhanh hơn. Cô lôi từ trong túi một gói tương cà, quệt lên khóe miệng.

Sau đó, cô ôm bụng lảo đảo chạy khỏi góc tối: “Ông ngoại, ông ngoại, con hộc m.á.u , con sắp c·hết !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-166.html.]

Cô mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trông vô cùng đáng thương.

Hoắc Vân Sơn mà trợn mắt há mồm. Nếu tận mắt chứng kiến, chắc cũng tin thật.

Thao tác của Cố Vân Khê quá đỉnh, diễn là diễn ngay. Đầu óc cô rốt cuộc cấu tạo thế nào ?

Phải công nhận, khóe miệng cô dính đầy tương cà đỏ au, trông giống m.á.u thật đến mức phát hoảng.

Ông Hoắc sắc mặt đại biến, run rẩy chạy xuống bục giảng, các chuyên gia khác cũng vội vàng chạy theo.

“Sao đang yên đang lành hộc m.á.u thế? Đừng sợ, đừng sợ, ông ngoại đây.” Ngón tay ông Hoắc đặt lên mạch của Cố Vân Khê, ông giật , dùng ánh mắt im lặng hỏi: Tình hình thế nào?

Cố Vân Khê lừa ông, bèn lợi dụng ống tay áo rộng để thầm nhéo tay ông.

Hoắc Vân Sơn cuối cùng cũng phản ứng kịp, bước nhanh tới, một tay đỡ lấy Cố Vân Khê. Cô thuận thế ngã lòng , trông càng thêm yếu ớt đáng thương. “Ông nội, tình hình , mau đưa đến bệnh viện c·ấp c·ứu .”

Ông Hoắc là nhân vật cáo già cỡ nào, lập tức hiểu vấn đề. Ông cau mày, sắc mặt cực kỳ tệ: “Tại như ? Sao thể…”

Biểu cảm nặng nề của ông khiến các chuyên gia trong đoàn ai nấy đều vô cùng lo lắng: “Tiểu Khê ?”

Cô bé ngày thường lanh lợi hoạt bát, đáng yêu dẻo miệng, đều quý cô, ai mong cô xảy chuyện.

“Con bé…” Sắc mặt ông Hoắc nặng nề. “Tình hình phức tạp. Vân Sơn, chúng đưa em con đến bệnh viện .”

Hoắc Vân Sơn bế thốc Cố Vân Khê lên, hiệu bằng mắt với ông nội: “Ông nội, bệnh tình của Tiểu Khê rõ ràng, là mời các vị cùng hội chẩn ạ.”

Ông Hoắc về phía . Ai nấy đều đồng ý, tỏ ý góp một tay.

Chỉ trong vài câu , cả đoàn nhất loạt ngoài.

Sự việc diễn biến quá nhanh, khiến trở tay kịp.

Mắt thấy sắp khỏi hội trường, một giọng vang lên từ đám sinh viên bên : “Các vị xin đừng ! Chúng em thật vất vả mới mời các chuyên gia đại lục tới, còn các chuyên gia giảng dạy. Cơ hội như trong đời sợ là chỉ một . Các vị cứ thế tùy tiện bỏ , chúng em sẽ buồn lắm.”

Nghe mà xem, lời thật sự ý tứ”, ý đồ châm ngòi rõ như ban ngày.

“Để tổ chức hoạt động hề dễ dàng, ban tổ chức tốn nhiều tâm huyết và thời gian. Nhóm sinh viên y khoa chúng em cũng vô cùng mong đợi. Hy vọng việc bỏ dở giữa chừng. Ông Hoắc, ông đừng …”

Thậm chí sinh viên còn lao tới ngăn cản. Hoắc Vân Sơn hốt hoảng hét lớn: “Không , Tiểu Khê hộc m.á.u nữa!”

Anh kéo áo ông Hoắc: “Ông nội, mau, mau lên.”

Ông Hoắc thấy vẻ mặt khẩn cấp trong mắt cháu trai, lòng đầy lo lắng, chút do dự vội vã đuổi theo.

Miệng ông vẫn quên lớn: “Các vị đều là sinh viên y khoa, đều lòng trắc ẩn. Tin rằng các vị sẽ vì một buổi giao lưu học thuật mà trơ mắt một mạng sống sờ sờ xảy chuyện. Tương lai còn nhiều cơ hội, chúng bất cứ lúc nào cũng thể tổ chức một buổi giao lưu khác mà.”

“Mạng hết, buổi giao lưu thì tính là gì?” Một chuyên gia Hồng Kông cũng nhanh chóng theo. “Ông Hoắc, mau, cứu quan trọng.”

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

Loading...