Thư Sách
“Thích ?”
“Thích.” Cố Vân Khê đeo sợi dây chuyền lên, soi gương, nó nhỏ nhắn tinh xảo, hợp để đeo hằng ngày, cũng hợp để phối với váy mùa hè. “Anh mắt thật nha.”
Cô nghĩ kỹ xem nên tặng món quà gì mới .
Tề Thiệu khẽ nhếch mép: “Anh thấy sợi dây là nghĩ ngay em sẽ thích.”
Sự thật chứng minh, nó quả thật hợp với cô.
Làm gì trai thẳng cứng như thép nào, chẳng qua là gặp khiến để tâm thôi.
Ngay lúc , một giọng vang lên: “Tiểu Khê, A Thiệu, hai đứa chứ?”
Là ông cụ Tề, ông chạy đến mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Ông vốn đến Thâm Thành, nhưng tin bệnh viện xảy chuyện thì sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng chạy về. Mặc dù Cố Vân Khê liên tục bảo đảm qua điện thoại rằng họ vẫn bình an vô sự.
“Không ạ, lúc đó nơi hỗn loạn chính là ở tầng bảy và tầng tám, lan đến chỗ chúng .”
chỉ đến khi tận mắt thấy cả hai bình an vô sự, ông cụ Tề mới thật sự yên tâm.
“Ta hỏi bác sĩ xem thể chuyển viện . Về Thâm Thành vẫn an hơn.”
Điện thoại reo, Cố Vân Khê nhấc máy. Là ông Hoắc: “Tiểu Khê, tối nay đến nhà họ Mạc, cháu ?”
“Cháu .” Cố Vân Khê gật đầu chút do dự.
Tại nhà họ Mạc, ông cụ Mạc đang nửa sô pha nhắm mắt dưỡng thần, khí sắc lắm.
Một đám con cháu vây quanh ông xun xoe nịnh nọt, ồn ào vô cùng.
Tuy ông chia sản nghiệp ba phần, giao cho ba con trai quản lý, nhưng ông đem cổ phần khống chế của tập đoàn bỏ quỹ tín thác gia tộc. Nói cách khác, ba con trai chỉ quyền quản lý.
Khi ông còn sống, ông là điều hành thực tế của quỹ tín thác gia tộc. Khi ông c·hết , sẽ chấp hành di chúc tiếp quản.
Mà chấp hành , chính là Cố Vân Khê, mối quan hệ phức tạp với nhà họ Mạc, và cô ấn tượng về họ.
Ông Cả Mạc nịnh nọt: “Cha, con cuối cùng cũng thuyết phục ông Hoắc đến khám bệnh cho cha . Hơn nữa ông còn từ Thâm Thành gấp rút về, tự đến cửa. Đây là đãi ngộ từng đó.”
Ông Hai Mạc vui: “Rõ ràng là em thuyết phục , cả, c·ướp công của khác .”
“Chú Ba, chú xem, là ai sức?”
“Chuyện …” Ông Ba Mạc tỏ vẻ khó xử. Ông hề chọn phe. Ông Hai trở thành nắm quyền của gia tộc, tiếng lớn. Ông Cả là con trai trưởng, bồi dưỡng thừa kế, bên ngoài vẫn nể mặt.
“Hay là vầy , ai chuyển cho nhiều tiền thì ủng hộ đó.”
“Chú Ba nhà chú, cả ngày chỉ tiền tiền tiền.”
Mạc Thừa Ân (ông cụ Mạc) yên lặng tất cả, vẻ mặt thờ ơ. Ngày nào cũng ầm ĩ như , ông quen .
Bà cụ Mạc cũng lười quản. Đều là con bà đẻ , đứa nào chiếm thế thượng phong cũng như cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-179179.html.]
“Ông ơi, bữa tối ông ăn gì?”
“Ta ăn nổi, các con ăn .” Sức khỏe của Mạc Thừa Ân kém vô cùng, dựa đội ngũ chăm sóc chuyên nghiệp tốn nhiều tiền mời về mới cầm cự đến giờ.
“Lão gia, ông Hoắc đến ạ.”
Mạc Thừa Ân tinh thần tỉnh táo hẳn lên: “Mau mời .”
Bà cụ Mạc dẫn theo con cháu tự đón, lễ tiết vô cùng chu đáo. Ông Hoắc bình thường, ông là thần y đó.
Tạo quan hệ với thần y chẳng khác nào thêm một cái mạng, ai mà nỡ bỏ lỡ cơ hội như ?
“Ông Hoắc đến thăm, thật khiến nhà tranh thêm rạng rỡ…” Bà rõ xách hòm t.h.u.ố.c bên cạnh ông Hoắc, sắc mặt lập tức đổi: “Cố Vân Khê, mày cũng đến đây?”
Cô gái chính là cơn ác mộng của bà , cũng là một ngọn núi lớn đè đầu con cháu nhà họ Mạc.
Vừa thấy cái tên , đều đồng loạt sang, sắc mặt mỗi mỗi khác. Có kinh ngạc, nghi ngờ, cũng khinh thường. Đây chính là yêu nghiệt trong truyền thuyết?
Cố Vân Khê bình thản hỏi : “ thể đến ?”
Bà cụ Mạc thấy cô là thấy phiền: “Nhà chúng chào đón mày, mời mày ngoài.”
Cố Vân Khê khẽ mỉm : “Lúc bà Mạc cố ý chạy tới Thâm Thành uy h·iếp , bà cũng là vị khách chào đón đấy, gì ? Vẫn thoải mái, phóng khoáng, tâm bình khí hòa chuyện với bà đó thôi.”
“Bà ơi, bà sống đến tuổi , một chuyện nên nghĩ thoáng một chút. Làm phóng khoáng lên.”
“Mày…” Bà cụ Mạc tức nhẹ. “Cả, con đuổi nó cho .”
Ánh mắt Cố Vân Khê lướt qua đám con cháu nhà họ Mạc: “ sớm với mấy con trai của bà là sẽ đến cửa bái phỏng, bảo họ chuẩn sẵn sàng. Bọn họ với bà ? Chậc chậc, chút chuyện nhỏ cũng xong, thì nên đại sự gì chứ?”
Cô "tấn công" chừa một ai, phách lối vô cùng.
“Cố Vân Khê!” Ông Cả Mạc tức đến trợn mắt. Cô quá chọc tức khác.
Cố Vân Khê thản nhiên liếc ông : “Biết ? Trong mắt , chỉ thông minh của ông đủ, khác lợi dụng. Chẳng trách quyền thừa kế vững chắc như mà cũng em ruột c·ướp mất.”
“Rõ ràng là mày…” Ông Cả Mạc tức chịu nổi. Cô mới là đầu sỏ gây tội.
“Sao là ? Là c·ướp quyền thừa kế ?” Cố Vân Khê ông như một kẻ ngốc. “Sao ông chuyện là do đám em ruột của ông ? Biết gài bẫy sẵn, chỉ chờ ông nhảy . Là do ông ngốc, thấu thôi.”
Cô quá thản nhiên, quá mê hoặc lòng , hơn nữa từng chữ như d.a.o đâm.
Ông Cả Mạc ngây , phản ứng kịp, ánh mắt hoài nghi quét về phía ông Hai và ông Ba.
Ông cũng thấy lạ, thằng nhóc Khải Hàng đang yên đang lành chạy tới Hải Thành bắt , nhất định là kẻ xúi giục.
Cố Vân Khê thầm trong lòng. Anh em bọn họ vốn mâu thuẫn sâu sắc, chỉ cần khích một câu là dính ngay.
Cô vui vẻ chạy trong: “Ông cụ Mạc, cháu đến .”
“Chúng chuyện về bản di chúc .”
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, ông cụ Mạc khỏi ngẩn ngơ: “Là Tiểu Khê , lâu gặp, cháu trưởng thành .”
Cố Vân Khê quan sát ông vài . Sức khỏe ông suy sụp ? Không chỉ mặt sưng phù, mà hai chân cũng thể bình thường nữa.