Khóe miệng cô cong lên, nụ ranh mãnh: “Cháu chợt cảm thấy, cách trả thù lớn nhất chính là đè bẹp bọn họ cả đời, để bọn họ cả đời đều sắc mặt cháu mà hành động.”
“Được.” Ông cụ Mạc mạnh mẽ cả đời, đến lúc già, vì con cháu mà thể cúi đầu.
bà cụ Mạc chọc giận: “Mạc Thừa Ân, ông điên ? Có ông vẫn quên con tiện nhân ? Có ông vẫn tơ tưởng tình cũ, nên mới bồi thường lên cháu gái của nó? Sao ông thể đối xử với như ? Họ đều là cốt nhục của ông, ông thể để con cháu của nó đè đầu cưỡi cổ con cái của ?”
“Chúng là vợ chồng 40 năm, chung sống 40 năm, cùng đồng cam cộng khổ, đây là cách ông báo đáp ? Ông lương tâm ?”
Thư Sách
“Đừng quên, lúc chính nó vì tiền mà vứt bỏ ông, nó chê ông nghèo, chê ông bản lĩnh, chạy theo đàn ông khác!”
Bà gào lên như một kẻ điên, màng thể diện.
Ông cụ Mạc tức giận tím mặt: “Câm mồm!”
Bà cụ Mạc càng tức giận hơn: “Chẳng lẽ sai ? Nó chính là một con tiện nhân vô tình vô nghĩa, căn bản đáng để ông nhớ mãi quên!”
Ông Cả Mạc như thể tóm điểm yếu của Cố Vân Khê, lớn tiếng chế nhạo: “Hóa là như . Cố Vân Khê, bà nội mày là một con tiện nhân, mày chính là một con tiểu tiện nhân…”
“Choang!” Cố Vân Khê cầm thẳng chén ném qua, trúng ngay mặt ông Cả Mạc.
Ông Cả Mạc sờ lên trán, thấy là máu.
Tất cả đều sững sờ. Cố Vân Khê thật sự quá hung hãn, thể động thủ là tuyệt đối nhiều.
Chờ bà cụ Mạc phản ứng , bà liền hùng hổ lao về phía Cố Vân Khê: “Mày dám đ.á.n.h con trai tao? Cố Vân Khê, mày tìm c·hết!”
Cố Vân Khê lập tức trốn lưng ông cụ Mạc, còn mặt quỷ khiêu khích bà . Tới đây!
Bà cụ Mạc cô chọc tức đến mặt đỏ bừng, đ.á.n.h cô mà , bèn hét lên bảo con cháu cùng xông lên.
Ba con trai xông lên nhất, nhưng thế hệ thứ ba , do dự. Một đám xúm đ.á.n.h một cô bé, mất mặt.
Người lớn thật giữ thể diện! Cố Vân Khê chuyện tuy xuôi tai, nhưng cũng sai.
Ông Hoắc ở cửa nãy giờ nhà, thấy cảnh cũng sững sờ. Cả cái nhà đúng là đủ loạn.
Ừm, Cố Vân Khê cũng quá gây chuyện, sức chiến đấu siêu mạnh, lấy một địch mười mà hề rơi xuống thế hạ phong.
Trong phút chốc, khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Ông cụ Mạc tức đến nóng bừng trán, lớn tiếng quát: “Đủ ! Bích Vân, thật sớm chân tướng. bà vì diệt trừ tình địch mà những gì!”
Thân thể bà cụ Mạc lảo đảo, sắc mặt trắng bệch: “Ông… Ông bậy bạ gì đó!”
“Vì thể diện của bọn nhỏ, vẫn luôn nhẫn nhịn …” Ông cụ Mạc hít sâu một . “Đừng ép .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-182182.html.]
Bà cụ Mạc như thể đả kích lớn, vẻ mặt hoảng sợ như gặp ma, khiến ba con trai cũng hoảng theo. Lẽ nào ẩn tình gì?
Đôi mắt Cố Vân Khê nguy hiểm híp : “Đừng nhẫn chứ. Cháu chuyện năm đó, kết cục cuối cùng của bà nội ruột cháu.”
“Tiểu Khê, đều là chuyện quá khứ …” Ông cụ Mạc chút hối hận vì lỡ lời. “Chuyện cũ đừng nhắc nữa.”
“Ông chịu ? Hay là dám ?” Không nhắc tới? Sao thể? Cố Vân Khê hùng hổ chất vấn: “Có vì chính ông cũng trong sạch, đúng ?”
“Ông ? Được thôi, để cháu đoán xem.”
“Vừa bà , diệt trừ tình địch?” Vẻ mặt Cố Vân Khê lạnh lùng. “Nói cách khác, năm đó khi ông và bà nội cháu vượt biên đến Hồng Kông, hai đang ở bên , đúng ?”
“Vậy tại cưới khác? Mới đến Hồng Kông, lạ nước lạ cái, ông ngoài tìm kế sinh nhai, quen vị đại tiểu thư của tiệm vàng .”
Cô chỉ khuôn mặt già nua của ông cụ Mạc: “Ông bây giờ đừng già , nhưng xem đường nét , xem tướng mạo con cháu ông kìa, lúc trẻ ông hẳn là một mỹ nam tử hiếm , phong độ ngời ngời, nho nhã lễ độ, cho các cô gái mê mẩn.”
“Cho nên, vị đại tiểu thư gặp yêu ông, tìm cách để ở bên ông. Vấn đề là, ông là đàn ông vợ.”
Cô chỉ dựa một câu lỡ lời của bà mà dùng lối suy luận trinh thám, từng bước bóc tách, loại bỏ cái giả giữ cái thật, tái hiện một đoạn chuyện cũ của mấy chục năm .
Cả sảnh lặng ngắt, mà trợn mắt há mồm. Thật giả ? Cô cứ như thể tận mắt chứng kiến.
Đây là IQ của học bá hàng đầu đó hả? Cũng quá đỉnh .
Cố Vân Khê đưa suy đoán hợp lý, chằm chằm mặt của những trong cuộc, cẩn thận xem xét từng biểu cảm vi mô. Biểu cảm vi mô thể tiết lộ nhiều chuyện.
“Đây cũng chẳng vấn đề gì khó đoán. Một bên chút tiền của, một bên thì sinh hoạt khốn đốn. Đàn ông mà, là sinh vật thực tế nhất, cơ hội để bớt phấn đấu mấy năm, tại ? Chẳng qua chỉ là đổi một phụ nữ thôi mà.”
Lời quá chân thật, như một tấm gương chiếu rọi nội tâm xí.
“Tiểu Khê.” Sắc mặt ông cụ Mạc trắng bệch. “Không như .”
Cố Vân Khê sẽ vì ông bệnh tật mà bỏ qua cơ hội tìm chân tướng. Bất kể thế nào, cô nghĩa vụ tìm câu chuyện cũ phủ bụi từ lâu, cho cha khuất của một lời giải thích.
Ông sinh vứt bỏ, ở nhà cha nuôi chịu đủ trắc trở, tuổi còn trẻ mất mạng, đến lúc c·hết cũng thế của , thật đáng buồn, đáng than.
Cô quyết định tìm chân tướng, bất kể bà nội còn sống c·hết, đều một kết quả.
Nếu còn sống, thì xem bà sống khỏe , bảo đảm cho bà an hưởng tuổi già.
Nếu c·hết, thì đưa di cốt về chôn cất bên cạnh mộ cha, lúc sống thể sum vầy, thì khi c·hết hãy để con bầu bạn.
Đây lẽ là sự an ủi lớn nhất cho cả hai con.
“Sau đó thì ? Ông bắt cá hai tay, dùng dằng dứt, tình tiền. Vị đại tiểu thư nổi cơn ghen tuông, vì độc chiếm ông nên tàn nhẫn tay hạ sát.”
Cô chỉ hỏi dò thử, nhưng ngay khoảnh khắc thấy sắc mặt bà cụ Mạc đại biến, tim cô chùng xuống.
“Là dìm biển? Hay là hãm hại? Hay là trói bán …”
Bà cụ Mạc đột nhiên bật dậy, môi run lẩy bẩy: “Mày bậy!”
Cố Vân Khê còn gì mà hiểu nữa? Ánh mắt cô lạnh từng tấc. Người phụ nữ thật độc ác, chẳng trách nuôi một đám con cháu cũng ác độc y như .