Cô nhóc đúng là kỳ tài ngút trời, chỉ IQ và năng lực sáng tạo đều thuộc hàng đỉnh.
“Tiểu Khê , bộ phần mềm đặc biệt thích hợp để truy bắt t·ội p·h·ạm, xin nhất định bán cho chúng , ơn.”
Cố Vân Khê liếc Hoắc Vân Sơn: “Hỏi họ cháu , quyết định.”
Sếp Hứa sang. Thật , ngay từ cái đầu tiên ông Hoắc Vân Sơn là quân nhân, dù che giấu giỏi, nhưng dù cũng là trong ngành.
“Anh Hoắc, ý thế nào?”
Thư Sách
Hoắc Vân Sơn đầy ẩn ý: “ cần xin chỉ thị.”
Sếp Hứa hiểu ngay, một việc cũng thể tự quyết định.
Ông lập tức đổi chủ đề: “Không , chúng tuy thấy bộ quá trình em nhà họ Mạc thuê sát thủ, nhưng lời miệng bằng chứng, phận của chúng cũng tiện chứng.”
“Có ghi hình mà, thể xem .” Cố Vân Khê lập tức nghịch máy một chút, quả nhiên lưu .
Sếp Hứa nhịn mà giơ ngón tay cái tán thưởng cô. Có kỹ thuật trong tay, cũng vẻ vang. Ông thậm chí còn mời cô ngành cảnh sát, đáng tiếc là thực tế lắm. Cô nhóc rõ ràng là nhân tài bồi dưỡng trọng điểm, là trụ cột tương lai của đất nước.
“Loại bằng chứng coi như thu thập phi pháp, thể bằng chứng ?”
“Thu thập phi pháp? Không ạ.” Cố Vân Khê ngây thơ vô tội. “Cháu sự đồng ý của ông cụ Mạc đó , còn ghi âm nữa.”
Mọi : …
Tinh tế như sợi tóc, tâm tư kín đáo, việc chút sơ hở.
Sếp Hứa bỗng nhiên chút hiểu tâm tư của em nhà họ Mạc. Có một kẻ địch mạnh như trừ khử , đến ngủ cũng yên.
“Cô dự đoán phản ứng của em nhà họ Mạc?”
Vẻ kiêu ngạo ương ngạnh là cố ý, lời lẽ ngông cuồng cũng là cố ý, chỉ để dụ đối phương tròng.
Ngay từ đầu giăng lưới trời, từng bước thận trọng, dồn ép em nhà họ Mạc đường cùng…
Không em nhà họ Mạc quá ngu ngốc, mà là đối thủ… quá yêu nghiệt.
Vì tuổi tác và ngoại hình của cô, theo bản năng đều xem cô như một đứa trẻ, bỏ qua thực lực thật sự của cô. Anh em nhà họ Mạc quá khinh địch.
Cố Vân Khê nghiêm túc : “Chỉ là tình cờ thôi ạ. Cháu chỉ đối sách tiếp theo của họ, nhưng ngờ họ mất hết nhân tính như .”
“Ai họ nóng nảy, ch.ó cùng rứt giậu đến thế.”
Xem kìa, cái biểu cảm ngây thơ vô tội của cô . Nghe xem, cô phủi sạch chuyện, để chút sơ hở nào.
Anh em nhà họ Mạc bại tay cô, thật sự oan chút nào.
Ông Hoắc nhịn mà khẽ nhắc nhở: “Làm gì cũng cẩn thận, khiêm tốn.” Ông chỉ sợ Cố Vân Khê quá phô trương, phần tử bất hợp pháp để ý tới.
“Cháu ạ.” Cố Vân Khê ngoan ngoãn gật đầu. “Ai da, cháu cứ tưởng họ nhiều lắm cũng chỉ mua chuộc nhân chứng để đổi lời khai thôi.”
“Bọn họ thuê sát thủ đều đường dây cố định cả, cháu còn nghi ngờ là quen tay chứ.”
Lời thốt , cả căn phòng chìm im lặng. Chi tiết khiến rét mà run.
Sếp Hứa dù là Cố Vân Khê đang cố tình dẫn dắt, nhưng nghĩ kỹ , em nhà họ Mạc đều quen thuê sát thủ ư? Trên tay bọn họ dính bao nhiêu mạng ?
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Sếp Hứa nhấc máy, lập tức cung kính trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-191.html.]
“Là , thưa sếp.”
“ đang ở ngay cửa nhà họ Mạc. Không hiểu lầm ạ, bằng chứng xác thực trong tay, chắc như đinh đóng cột. Vâng, vấn đề gì.”
“Vâng, hiểu .”
Ông Đổng hỏi: “Bị khiếu nại ?”
Sếp Hứa khẽ mỉm : “ quen . Mau xem kìa, em nhà họ Mạc .”
Cố Vân Khê yên trong xe em nhà họ Mạc áp giải ngoài. Hai kẻ từ đến nay vẫn luôn hống hách, lúc mặt mày xám xịt, cuối cùng cũng thể kiêu ngạo nữa.
Còn bà cụ Mạc thì cà nhắc chạy theo định ngăn cản, lóc mắng c.h.ử.i cầu xin, còn vẻ ung dung hoa quý của một phu nhân, trông vô cùng t.h.ả.m hại.
Cố Vân Khê thấy cảnh đó, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đây chính là báo ứng.
Hoắc Vân Sơn khẽ hỏi: “Có xuống ?”
“Không cần.” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu. “Chúng sẽ còn gặp , đến lúc đó… ha hả.”
Tiếng chuông điện thoại một nữa vang lên. Mọi theo phản xạ kiểm tra điện thoại “đại ca đại” của . ai phát hiện gì.
“Điện thoại của ai ?”
“Của .” Ông Hoắc lúc mới nhớ chiếc điện thoại để trong túi, chủ yếu dùng trong trường hợp khẩn cấp, ngày thường dùng đến.
“Cái gì? Sức khỏe ? về ngay.” Lòng ông Hoắc nóng như lửa đốt, về Thâm Thành ngay trong đêm.
“Tiểu Khê, cháu cũng về Thâm Thành . Cháu ở đây yên tâm lắm.” Cũng tên sát thủ mà ông Hai Mạc thuê tình hình thế nào, bắt . Một ngày bắt , sự an của Cố Vân Khê vẫn đảm bảo.
Cố Vân Khê thích thể hiện, cô yêu quý bản hơn bất cứ ai. “Được ạ, lời ông.”
Hai về phía Hoắc Vân Sơn. Hoắc Vân Sơn khẽ lắc đầu: “Nhiệm vụ của cháu thành, còn ở mấy ngày nữa.”
Nhiệm vụ bí mật gì ? Cố Vân Khê hỏi nhiều, mỗi đều gánh vác trách nhiệm của riêng . “Vậy cẩn thận.”
Lúc thủ tục thông quan ở bến cảng, phía vang lên một giọng : “Tiểu Khê!”
Là cha con Tề Thiệu.
Cố Vân Khê kéo cửa kính xe xuống, vẫy tay về phía chiếc xe cứu thương: “Tề Thiệu, chuyển viện ?”
Sắc mặt Tề Thiệu vẫn còn tệ, môi trắng bệch, nhưng đôi mắt sáng ngời: “Ừ, cha thuê cho mấy hộ lý vàng, chăm sóc cho đến khi hồi phục. Đáng tiếc là thể cùng em ăn hết món ngon ở Hồng Kông .”
“Vậy thì quá, trở về địa bàn của vẫn an tâm hơn.” Cố Vân Khê nở nụ tươi rói. “Còn về đồ ăn ngon, để , còn nhiều cơ hội mà.”
Ông cụ Tề đôi mắt thoáng buồn của con trai, khỏi bật : “Tiểu Khê, cháu vẫn ở khách sạn Ngũ Hồ chứ?”
Cố Vân Khê thích khách sạn Ngũ Hồ, mấu chốt là nó đặc biệt tiện lợi.
“Vâng ạ, cháu sẽ nghỉ ngơi hai ngày mới về trường. Bài vở của cháu chậm nhiều quá, tìm cách đuổi kịp, còn luận văn nghiệp nữa.”
Kỳ nghỉ hè xem bỏ lỡ . Vốn hứa với các chị là nghỉ đông và nghỉ hè sẽ cùng du lịch. Ai, đời mà.