"Mẹ ơi! Đây là son môi con mang về cho mẹ nè." Cố Dạng sợ Nguyễn Tuyết Linh tiếp tục trách mắng Cố Căng, lập tức đưa ngay món quà cô đã chuẩn bị trước cho mẹ.
Son môi cũng là thương hiệu cao cấp đặc trưng của Lương Thành, vẻ ngoài mang nét khá cổ điển.
Nguyễn Tuyết Linh nhận hộp quà Cố Dạng đưa, chút bực bội vì Cố Căng lúc nãy cũng tan biến, lông mày giãn ra mang theo ý cười: "Dạng Dạng đúng là cục cưng của mẹ."
Lúc nãy bà ấy còn âm thầm chê Cố Căng chả biết dè dặt gì cả, vừa nhận được nước hoa đã vội thử ngay, mà bây giờ nhận được cả một bộ son mà Cố Dạng tặng, bà ấy cũng không kìm được mở ra thử màu.
"Màu này đẹp quá! Màu này cũng đẹp nữa!" Nguyễn Tuyết Linh trực tiếp thử từng màu một lên cổ tay, đã vẽ cả một hàng vệt đỏ, mắt càng ngày càng sáng lên: "Dạng Dạng, mắt nhìn của con tốt thật đó! Tất cả những màu son này đều là màu thần thánh gì vậy?!"
Cố Triệu Minh ở bên cạnh bối rối: "... Không phải đều là màu đỏ sao?"
Ông ấy nhìn xong mà không hiểu lắm.
Không hề bất ngờ khi Cố Triệu Minh bị Nguyễn Tuyết Linh liếc mắt một cái.
Khóe miệng Cố Dạng cũng giật giật, không ngờ Cố Triệu Minh lại là một người đàn ông không biết tinh tế một chút nào.
Cố Triệu Minh gượng cười với Nguyễn Tuyết Linh, rồi quay sang nhìn Cố Dạng, và cười hỏi: "Dạng Dạng, vậy ba có quà không?"
"Có ạ! Ai cũng có cả!" Cố Dạng đã chuẩn bị cho Cố Triệu Minh một chiếc cà vạt sọc màu xanh lam đậm.
Trong lòng Cố Triệu Minh cảm thấy ấm áp, cũng cười khen vài câu.
Phong Quyết ngồi bên cạnh, mí mắt hơi cụp xuống.
Lúc này, một bàn tay mảnh mai trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt anh, giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên trên đầu: "A Quyết, đây là quà cho em."
Phong Quyết khẽ ngước mắt lên, trong đôi mắt trong veo dường như có một tia sáng lấp lánh đang chuyển động, rõ ràng là kinh ngạc đến vui mừng, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương, giống như một chú chó nhỏ lang thang bên ngoài được chủ nhân tìm thấy.
"Cảm ơn chị." Giọng anh nhẹ nhàng ấm áp.
Cố Dạng không nhịn được, xoa đầu anh, ừm, kho m.á.u nhỏ này trông thật ngoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-104.html.]
"Không cần cảm ơn. Đợi em làm xong bộ đề 5:3*, là có thể làm bộ đề ôn tập kiến thức này rồi."
*Bộ đề 5:3 ( 五三): viết tắt của "5年高考3年模拟" là "Đề thi đại học trong 5 năm và đề thi thử trong 3 năm"
Cố Dạng cười rạng rỡ, ấm áp giống như một mặt trời nhỏ vậy.
Phong Quyết nhìn theo cổ tay trắng muốt của cô thì thấy bộ đề ôn tập kiến thức màu xanh lá cây kia: "..."
Khi Phong Quyết cầm bộ đề ôn tập kiến thức kia lên lầu, Cố Căng đang tựa vào tường chỗ ngã rẽ liếc nhìn anh, thấy bộ đề ôn tập kiến thức vừa dày vừa nặng trên tay anh liền cười khẩy.
Cố Căng hài lòng nhét chai nước hoa vào túi rồi về phòng, lúc này phía sau truyền đến giọng nói của Phong Quyết: "Tôi sẽ đưa cho chị tuyến đường hàng không và đường thủy bí mật ở phía Nam châu Mỹ, đổi lại chị đưa tôi lọ nước hoa."
Cố Căng dừng bước, quay lại tựa người vào cửa, nhìn cậu thiếu niên trông có vẻ ngoan ngoãn vô hại kia bằng ánh mắt lười biếng, rồi khẽ cười một tiếng: "Giấu kỹ thật đấy."
Thảo nào cô ấy điều tra mãi mà không tìm ra người nắm trong tay tuyến đường hàng không và đường thủy bí mật đó.
Cố Căng nghịch chai nước hoa có vỏ màu tím nhạt óng ánh trong tay, khẽ nhướng mày, mang theo có chút phần không chính đáng: "Một tuyến đường trị giá 20 tỷ đô la Mỹ đổi lấy một chai nước hoa giá vài chục ngàn tệ, nghe có vẻ là vụ làm ăn không tồi ha."
Phong Quyết nhìn Cố Căng với đôi mắt sáng long lanh đầy ý cười.
Với cậu thì có thêm tuyến đường hàng không và đường thủy đó cũng chỉ là thêm con đường tăng thu nhập, nhưng đối với Cố Căng thì ý nghĩa lại quan trọng hơn nhiều.
"Nhưng tuyến đường hàng không và đường thủy ở phía Nam châu Mỹ, đâu chỉ nằm mỗi trong tay cậu. Vụ làm ăn này, tôi không làm." Cố Căng khẽ cười khẩy một tiếng.
Mấy ngày trước, Tô Dã đã điều tra ra một tuyến đường hàng không và đường thủy khác ở phía Nam châu Mỹ đang nằm trong tay Tiêu Dịch Trạch.
Từ tay Phong Quyết khó lấy được, nhưng với Tiêu Dịch Trạch, một kẻ bại trận dưới tay cô ấy, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Vẻ ngạc nhiên xuất hiện thoáng qua mắt Phong Quyết.
"Nhưng mà nếu như cậu đồng ý đổi nửa chai "Vô Dạng" trong tay cậu, thì có thể chốt kèo." Cố Căng như cười mà không cười nhìn anh.
Phong Quyết tức đến mức phải bật cười: "Nằm mơ đi!"