Nhà cũ họ Nguyễn.
Nguyễn Sở   xong quảng cáo đại diện về nhà,  mới  xuống ghế sofa trong phòng khách để nghỉ ngơi  thấy Nguyễn Chí Hào tức giận xông .
"Nguyễn Sở, chuyện  trong nhà  nên để lộ  ngoài, ai cho phép cô đăng chuyện Yên Yên bỏ nhà  lên mạng? Dù  Yên Yên cũng là em gái cô, tại  cô  thể chấp nhận con bé, cứ  đối đầu với con bé? Bây giờ cô lập tức đăng Weibo, chứng minh sự trong sạch cho con bé!" Nguyễn Chí Hào chỉ  Nguyễn Sở  lệnh.
Nguyễn Sở  ông  với vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt  mỉa mai.
Quả nhiên dù chuyện gì xảy ,  ba  của cô  cũng chỉ  về phía Nguyễn Yên. Ông  ghét  cô , nên cũng ghét luôn cả cô  - đứa con gái .
" sẽ  giúp cô ." Nguyễn Sở ném  một câu  xách túi lên lầu.
Thấy Nguyễn Sở cãi lời , Nguyễn Chí Hào mặt mày u ám bước nhanh về phía cô , giơ tay định tát cô  một cái.
Tuy nhiên Nguyễn Sở  vững vàng nắm lấy cổ tay Nguyễn Chí Hào, ánh mắt châm biếm liếc  cái bụng phệ của ông , ngẩng đầu  thẳng  gương mặt giận dữ của ông : "Bạo hành gia đình là phạm pháp, ông nên  chuyện đàng hoàng thì hơn. Nếu   sẽ tự vệ chính đáng, với cái  hình béo ú  của ông, chắc  chịu nổi một cú đánh của  ."
Mặc dù cô   giới giải trí, nhưng cô  cũng là sinh viên xuất sắc khoa Luật của Đại học Cẩm Thành.
Đồng tử Nguyễn Chí Hào co , nhưng nghĩ đến đẳng cấp võ tán đả của Nguyễn Sở, đành kìm nén rút tay về.
"Chuyện của Nguyễn Yên là do  bảo  tung ,  hả, Nguyễn Chí Hào,  cũng  đánh cả ông già  ?" Ông cụ Nguyễn  thấy động tĩnh, cùng quản gia  xuống lầu.
Nguyễn Chí Hào kinh ngạc  ông cụ Nguyễn, mặt đầy vẻ  hiểu: "Ba, chuyện như   cần  truyền  ngoài chứ? Dù  Yên Yên cũng là con gái của con, cháu gái của ba mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-106.html.]
Ông cụ Nguyễn hừ lạnh: "  bao giờ công nhận Nguyễn Yên là cháu gái của . Chuyện  trong nhà  nên để lộ  ngoài? Nó bây giờ  còn là  nhà họ Nguyễn chúng  nữa, cho dù là chuyện  cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Nguyễn! Anh rảnh rỗi như  là do công việc ở công ty quá ít ?"
Nguyễn Chí Hào  ông cụ Nguyễn mắng đến mức  ngẩng đầu lên .
Ông cụ Nguyễn liếc  ông  đầy chán ghét, khi  sang Nguyễn Sở, ánh mắt sắc bén lập tức trở nên hiền hòa: "Sở Sở , tan  , mau  nghỉ ngơi . Sau  gặp  tên đầu óc  tỉnh táo , cứ đánh thẳng tay! Có gây  chuyện gì, ông sẽ gánh cho con!"
Nguyễn Sở  chút do dự: "Vâng."
Nguyễn Chí Hào  thể tin  ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng vui vẻ hòa thuận của ông cháu: "..." Đứa con gái mất dạy !
Ve kêu suốt mùa hè, trời xanh bên ngoài cửa sổ sáng trong như  gột rửa.
Đôi tay trắng nõn mảnh mai nhảy múa  phím đàn đen trắng, tiếng dương cầm vang lên uyển chuyển như những chấm sáng nhảy múa giữa cành lá rậm rạp mùa hè.
Bên cạnh cây dương cầm để một chiếc điện thoại đang phát trực tiếp, trong phiên phát trực tiếp chỉ  hình ảnh đôi tay trắng nõn mảnh mai đang chơi đàn dương cầm, bên cạnh còn  bình luận đang liên tục cập nhật.
[Aaa  siêu mê tay  qua, thấy đôi tay  lập tức theo dõi  phát sóng!]
[Người mất tích trở về! Mẹ ơi chủ phát sóng mà  theo dõi cuối cùng cũng mở phát trực tiếp ! Cảm thấy   Ương Ương chơi đàn dương cầm  tiến bộ  lớn,  hơn   .]
[Đồng ý với lầu . Không   thế nào nhưng khúc dương cầm của Ương Ương     thoải mái, nhắm mắt  như thể  thể thấy tri âm tri kỷ, tác phẩm ưu tú, cả  đều cảm thấy thư giãn...]
[Khúc dương cầm thần tiên luôn! Đã  qua  nhiều phiên bản của khúc dương cầm , bản   nhất định là kỹ thuật cao nhất, nhưng  là bản   thấy thoải mái nhất.]
[Xem  các buổi phát trực tiếp  của  phát sóng, cảm thấy sự khác biệt lớn nhất của  phát trực tiếp  so với  đây là  đây chơi dương cầm  thì , nhưng quá tận lực khoe kỹ thuật, trái  mất  tính chân thật,     vặn.]