Đáy mắt Cố Căng hiện lên vẻ chê bai: "Không đâu."
Game Thần Giả có chế độ ghép đôi cùng thành phố, cô ấy rảnh rỗi chơi vài ván, chẳng có ai đánh lại được.
Cô ấy không thích chơi với gà mờ.
Nghe Cố Căng phản bác, sắc mặt Nguyễn Tuyết Linh tốt lên đôi chút, nghĩ bụng cũng không phải là hết thuốc chữa.
Nguyễn Tuyết Linh cảm thấy buồn bực. Sao hai đứa con ruột của bà ấy, một đứa là Cố Phái, một đứa là Cố Căng, đều thích chơi game như vậy?
Thảo nào Cố Dạng hiểu chuyện xuất sắc hơn hai đứa kia, thì ra là vì không phải con ruột của bà ấy?
Game hại người, hôm nào bà ấy phải nhờ mối quan hệ hỏi xem bên công ty game "Truyền Thuyết Thần Giả" khi nào làm một chương trình giới hạn thời gian chơi game của trẻ vị thành niên.
Cố Dạng đưa tay lên trán, vốn tính lão đại không tốt, với thái độ của Nguyễn Tuyết Linh thế này, làm sao có thể gật đầu được?
Quả nhiên vẫn phải để cô ra tay.
Cố Dạng kích hoạt kỹ năng nũng nịu đáng thương, nhìn Cố Căng với ánh mắt tha thiết: "Nhưng em muốn chị cùng đi với chúng ta. Nếu chị không đi, một mình em cô đơn lắm."
Nguyễn Tuyết Linh định nói có mẹ đi cùng con mà.
Cố Dạng thở dài nói với bà ấy: "Mẹ chắc chắn sẽ đi cùng các phu nhân, con cũng không thể luôn ở bên cạnh mẹ được, con cũng phải kết bạn với bạn cùng lứa chứ."
Ánh mắt Cố Căng khẽ động đậy, ban đầu định mở game "Truyền Thuyết Thần Giả" chơi thêm ván nữa, nhưng rồi lại đóng giao diện game.
Cô ấy nhìn Cố Dạng đang chớp mắt đáng thương với mình, vẻ mặt bình thường khi nhấp một ngụm cà phê nhỏ, đồng thời che giấu khóe miệng hơi giật.
Diễn xuất tốt như vậy, giải trí Triệu Phong không khai thác cô ấy vào giới giải trí thật đáng tiếc.
Dù biết cô đang diễn, Cố Căng vẫn không nỡ từ chối.
Cố Căng đặt tách cà phê xuống: "Được."
"Chị không đi cũng không sao, những lời đồn đại về em, cũng là điều em phải chịu đựng..." Cố Dạng tiếp tục ăn nói giả lả, rồi chợt nhận ra Cố Căng vừa nói gì, liền dừng lại, mắt mở to, nhìn Cố Căng với vẻ mặt đầy bất ngờ và vui mừng: "Chị đồng ý rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-110.html.]
Cố Căng tiếp tục nhấp cà phê, vẻ mặt bình thường gật đầu, nhưng khóe miệng dưới tách cà phê lại cong lên.
Cố Dạng không ngờ Cố Căng lại đồng ý dễ dàng như vậy! Cô đã chuẩn bị tung hết các chiêu trò thảo mai rồi, kết quả, chỉ có thế thôi sao? Ai bảo lão đại khó nói chuyện? Ai bảo lão đại tính tình không tốt?
Hơn nữa, cô còn chưa bắt đầu dùng kỹ năng ám thị tâm lí* đâu!
*Ám thị tâm lí: quá trình tác động trực tiếp hoặc hoặc gián tiếp lên tâm trí con người nhằm mục đích điều khiển họ thực hiện những hành vi nhất nhất định.
Cảm giác hiện tại của Cố Dạng giống như đang kìm nén một đòn tấn công lớn chuẩn bị tung ra, kết quả đối phương trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng.
Nhưng may là mục đích đã đạt được.
Ngòi nổ của bữa tiệc tối chính là Nguyễn Tuyết Linh không đưa Cố Căng đi, Cố Căng "không mời mà đến". Bây giờ cô đã mời Cố Căng đi, dập tắt nguy cơ mất mặt ngay từ trong trứng nước, vậy có phải đã thành công một nửa rồi không?
Tâm trạng Cố Dạng trở nên tốt hơn, mặt mày rạng rỡ: "Chị tốt quá!"
Cố Căng uống cà phê, nghĩ bụng, biết nói chuyện thì nói thêm vài câu.
Nguyễn Tuyết Linh khẽ hừ, bà ấy muốn nói Cố Căng tốt chỗ nào chứ? Nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Cố Dạng, bà ấy cũng không phản bác lời cô.
"Muốn đi thì nói, đừng cứ suốt ngày ăn mặc chẳng ra cái gì cả nữa, ngay cả trang điểm nhạt cũng không biết, để mẹ dẫn con đi mua ít trang phục dự tiệc, tiện thể trang điểm cho con luôn." Nguyễn Tuyết Linh liếc nhìn Cố Căng một cái.
Cố Dạng: "..." Ai ai cũng biết lão đại nữ chính luôn để mặt mộc, hơn nữa không trang điểm vẫn so được với luôn trang điểm.
Nguyễn Tuyết Linh nhìn Cố Căng bằng ánh mắt xiên xéo, bà ấy tưởng Cố Căng sẽ vui mừng khôn xiết.
Kết quả Cố Căng chỉ khẽ "Vâng” một tiếng.
Ánh mắt Nguyễn Tuyết Linh tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: "Vâng vâng vâng, con có thể đổi sang chữ khác không?"
Cố Căng: "Vầng."
Nguyễn Tuyết Linh: "..."
Cố Dạng không nhịn được cười.
Không có gì sai. Thật sự đã đổi sang chữ khác rồi.