Mấy ngày nay Kỷ Lâm Bạch đều bị ba già nhà mình bắt ép làm việc nặng nhọc trong bệnh viện tâm thần, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, sau đó lại bị tên Tô Dã này kéo đi dạo trung tâm thương mại.
Đối với việc đi dạo phố, Kỷ Lâm Bạch không thích thú lắm nhưng Tô Dã lại nói câu: “Đây là trung tâm thương mại của lão đại. Nói không chừng còn có thể vô tình gặp được lão đại.”
Đi một vòng, Kỷ Lâm Bạch chán đến nỗi bắt đầu nhớ ba già ở bệnh viện tâm thần, đang định quay về thì bị Tô Dã giữ lại.
Ánh mắt Kỷ Lâm Bạch lạnh lùng xuyên qua kính mắt nhìn vào Tô Dã, giọng lạnh lẽo xen chút không kiên nhẫn: "Lại làm sao nữa?"
"Kỷ Lâm Bạch, anh xem đó có phải lão đại không?" Tô Dã chỉ vào một cửa hàng, híp mắt hỏi.
Kỷ Lâm Bạch nghe thấy hai chữ "lão đại" liền nhìn theo hướng Tô Dã chỉ.
Tuy nhiên quét mắt một vòng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, bèn nhíu mày: "Đâu?"
Cố Căng đã xác nhận đó là Kỷ Lâm Bạch và Tô Dã, nên lặng lẽ xoay người, rời khỏi trước gương.
Bây giờ cô ấy nghi ngờ Tô Dã đã xâm nhập vào hệ thống camera giám sát trong cửa hàng Cẩm Thường.
Chờ về sẽ giả làm Quest dạy dỗ cậu ta một trận.
Tô Dã đặt một tay lên vai Kỷ Lâm Bạch, chỉ vào hướng trong cửa hàng, khẳng định: "Chính là người đó, người mặc váy màu hồng nhạt ấy, tôi vừa thấy từ trong gương, đó chính là lão đại!"
"Lão đại, mặc, váy màu hồng?!" Thân hình Kỷ Lâm Bạch cứng đờ, biểu cảm như bị táo bón, đẩy Tô Dã ra, chê bai: "Cậu đừng đùa kiểu ghê tởm thế!"
Cố Căng cách họ không đến 10 mét và có thính giác cực kỳ nhạy bén, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Rất tốt, Kỷ Lâm Bạch cũng thiếu đánh rồi. Cô ấy nghĩ có thể làm một ca phẫu thuật cắt cụt chân cho anh ta.
Tô Dã trợn mắt: "Ghê tởm gì chứ, lão đại cũng là con gái, không xứng mặc màu hồng sao? Cái gã ở thủ đô kia, một người đàn ông to xác còn suốt ngày mặc màu hồng đấy thôi."
"Cậu không nhìn nhầm chứ?" Kỷ Lâm Bạch không thể tưởng tượng nổi.
Tô Dã chỉ vào đôi mắt đã thức khuya nhiều năm, chưa từng phẫu thuật khúc xạ nhưng vẫn sáng như ban đầu của mình: "Tôi lấy thị lực 5.0 của mình ra đảm bảo. Hơn nữa, anh nghĩ với nhan sắc của lão đại, là có thể nhầm lẫn một cách tùy tiện sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-113.html.]
Kỷ Lâm Bạch lặng thinh.
Đúng là anh ta có thể không tin vào mắt Tô Dã, nhưng không thể không tin vào nhan sắc của lão đại.
Tô Dã khoác tay Kỷ Lâm Bạch, khẽ nhướng mày, hứng thú nói: "Không tin thì chúng ta qua xem thử. Hình như tôi còn thấy tiểu tiên nữ nữa, tiện thể chào hỏi luôn."
Được rồi, cậu ta thừa nhận, cậu ta chỉ muốn xem lão đại mặc váy màu hồng thôi.
Kỷ Lâm Bạch cũng có chút động tâm.
Anh ta lạnh mặt, tìm một cái cớ hợp lý: "Con nhỏ trà xanh đó cũng ở đó à? Đúng là nên qua xem thử, tránh để cô ta lại bám lấy lão đại."
Nhận thấy Kỷ Lâm Bạch và Tô Dã vào cửa hàng, tiến về phía này, Cố Căng mím môi, bây giờ chỉ thấy hối hận, vô cùng hối hận, lúc đó cô ấy nên lạnh lùng từ chối yêu cầu vô lý của Nguyễn Tuyết Linh mới phải!
Cố Căng quay mặt vào tường, quay lưng lại với tất cả mọi người, không muốn nói chuyện.
Tuy nhiên lúc này, Nguyễn Tuyết Linh lại cầm một chiếc váy dạ hội khác đến tìm cô: "Cố Căng, sao con lại chạy đến đây, nhanh, thử cái này xem, màu đen con thích đây."
Cố Căng: "..." Hừ. Sao lúc trước không lấy cái này??? Bây giờ cô ấy nghi ngờ Nguyễn Tuyết Linh giả heo ăn thịt hổ, cố tình hại cô ấy.
Cùng lúc đó, Tô Dã và Kỷ Lâm Bạch đang tìm kiếm Cố Căng cùng lúc nhìn qua.
Cố Căng đúng lúc ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chạm nhau, cả thế giới dường như đều im lặng.
Tô Dã nắm tay Kỷ Lâm Bạch run rẩy, hưng phấn: "Vãi chưởng! Thật sự là lão đại!"
Vẻ mặt Kỷ Lâm Bạch vi diệu, bề ngoài có vẻ không có gì khác thường, nhưng trong lòng đã nổi phong ba bão táp.
Cố Căng lạnh lùng liếc họ một cái, dời ánh mắt đi: "..."
Cô ấy muốn đổi thành phố để sống.
Cố Dạng đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, sờ cằm. Hình như cô đã ăn được một quả dưa không tầm thường?