Tô Dã và Kỷ Lâm Bạch bị ánh mắt vừa rồi của Cố Căng làm cho khựng lại, đứng tại chỗ do dự không dám tiến lên.
Tô Dã thì thầm hỏi Kỷ Lâm Bạch: "Làm sao đây? Có vẻ lão đại đang để bụng. Chúng ta có nên đến chào không?"
Kỷ Lâm Bạch bị sốc không nhẹ, anh ta cảm thấy mình cần thời gian bình tĩnh lại, hơn nữa vừa xem trò vui của lão đại xong mà còn xông lên phía trước, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?
Kỷ Lâm Bạch đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: "Lão đại đang mua sắm với gia đình, chúng ta đến làm phiền cũng không phải phép. Dù sao con nhỏ trà xanh Cố Dạng kia cũng không có khả năng khiến lão đại chịu thiệt... Tôi còn việc ở bệnh viện tâm thần, đi trước đây. Muốn chào hỏi thì cậu tự đi đi."
Muốn c.h.ế.t thì tự đi c.h.ế.t một mình, đừng lôi tôi theo.
Tô Dã: "..." Hừ. Vừa nãy anh ta đâu có nói vậy?
Cố Dạng đang âm thầm xem hóng chuyện, lén lút quan sát động tĩnh của Cố Căng, Tô Dã và Kỷ Lâm Bạch: "..."
Xin lỗi, tuy các anh nói chuyện nhỏ tiếng, tôi không nghe rõ, nhưng tôi biết đọc khẩu hình.
Ngay lúc Kỷ Lâm Bạch xoay người định đi, Cố Dạng đi tới gọi anh ta lại, cười tủm tỉm nói: "Bác sĩ Kỷ, vừa nghe thấy giọng anh từ xa, không ngờ thật sự là anh. Mẹ và chị tôi cũng ở đây, không chào hỏi một tiếng rồi hẵng đi sao?"
Bước chân Kỷ Lâm Bạch đột nhiên khựng lại, cứng đờ xoay người, lạnh lùng liếc nhìn Cố Dạng.
Chết tiệt! Con nhỏ trà xanh, cô hại tôi!
Vì Cố Dạng vừa gọi như vậy, Nguyễn Tuyết Linh cũng chú ý tới Kỷ Lâm Bạch, có chút ngạc nhiên: "Bác sĩ Kỷ, không ngờ lại gặp được cháu."
Bên cạnh, ánh mắt Cố Căng lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Lâm Bạch, khiến lòng bàn tay anh ta toát mồ hôi.
"Cố phu nhân, tiểu thư Cố Dạng, tiểu thư Cố Căng, xin chào, thật là trùng hợp." Kỷ Lâm Bạch kiên trì đến cùng chào hỏi.
Bên cạnh, Tô Dã thầm cười, tiểu tiên nữ biết cả hai người bọn họ, nhưng chỉ gọi Kỷ Lâm Bạch, chắc chắn là nghe thấy Kỷ Lâm Bạch gọi cô là "con nhỏ trà xanh" rồi. Đáng đời!
Tô Dã cảm ơn Cố Dạng đã tha cho một mạng, rồi quyết định bỏ rơi Kỷ Lâm Bạch để tự mình chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-114.html.]
Tuy nhiên, vừa mới bước đi đã bị Kỷ Lâm Bạch túm lấy vạt áo, kéo mạnh trở lại.
Nụ cười của Tô Dã trực tiếp cứng đờ.
Mẹ kiếp, Kỷ Lâm Bạch, anh ta quả không hổ danh là tuổi Tuất.
Tô Dã đành phải ngượng ngùng quay lại, cậu ta nháy mắt với lão đại nhà mình để lấy lòng, thấy cô ấy quay mặt đi, lại cười chào Cố Dạng: "Chào tiểu tiên nữ Dạng Dạng, đã lâu không gặp."
Cố Dạng lịch sự cười đáp: "Đã lâu không gặp."
Nguyễn Tuyết Linh hơi ngạc nhiên nhìn về phía Cố Dạng, hỏi: "Dạng Dạng, con quen họ à?"
Cố Dạng gật đầu: "Đây là bạn của bác sĩ Kỷ, tên là Tô Dã, trước đây tình cờ quen biết."
Tô Dã không chào hỏi Cố Căng công khai, nên cô cũng không tự ý nói với Nguyễn Tuyết Linh rằng Tô Dã và Cố Căng quen nhau.
Tô Dã chào Nguyễn Tuyết Linh, cười để lộ răng nanh nhỏ: "Cố phu nhân ạ."
Nguyễn Tuyết Linh thấy mặt mũi Tô Dã đẹp đẽ, tươi sáng hoạt bát, chủ yếu là có con mắt nhìn người tốt, ấn tượng với cậu ta cũng không tệ: "Cậu Tô và bác sĩ Kỷ đều đến mua quần áo à?"
Tô Dã và Kỷ Lâm Bạch lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nghe Nguyễn Tuyết Linh hỏi vậy, đều ấp úng đáp: "Vâng, đúng ạ."
Họ đâu thể nói là đến xem lão đại mặc váy hồng được? Nói vậy chẳng phải sẽ bị lão đại táng vỡ đầu tại trận sao?
Nguyễn Tuyết Linh vốn có chút yêu thích những người bạn của Cố Dạng: "Thấy các cháu quen với Dạng Dạng, tuổi tác cũng chẳng chênh nhau mấy, cứ gọi tôi là dì đi."
Kỷ Lâm Bạch: "..." Hừ hừ. Ai quen con nhỏ trà xanh đó chứ?
Tô Dã thuận nước đẩy thuyền: "Dạ, cháu chào dì Cố."
"Các cháu vẫn chưa chọn được quần áo phù hợp à? Để dì giúp các cháu cùng xem, quần áo ở cửa hàng này quả thật không tệ..." Nguyễn Tuyết Linh nhìn quanh bốn phía, ánh mắt quét qua vài vòng, cuối cùng phát hiện đây là một cửa hàng quần áo nữ, rồi nhìn Tô Dã và Kỷ Lâm Bạch bằng ánh mắt dần trở nên kỳ quặc: "Đây là cửa hàng quần áo nữ, các cháu định mua quần áo nữ sao?"