Lời  Tiêu Dịch Trạch   chai cả lỗ tai: “Lần nào  chả  đó là duyên phận định mệnh của ?”
Lâm Nhiễm che tiếng đập thình thịch trong lồng ngực, si mê  về phía Cố Dạng : “Lần   giống. Nếu như  thể theo đuổi em gái ,  nhất định sẽ đặt em  ở  đầu quả tim.”
Tiêu Dịch Trạch: “Trái tim  chắc là quả sầu riêng .”
Nhiều gai, cho nên mới  thể để nhiều  như .
Nhận  ánh mắt của Lâm Nhiễm khác lạ, Tiêu Dịch Trạch đột nhiên  theo hướng mà   đang . Khi thấy tình trạng Cố Dạng và   xung quanh cô, trong mắt   hiện lên mấy phần hứng thú: “Thú vị đấy,  nghĩ tới  thể gặp nhà thôi miên giỏi như  ở Cẩm Thành.”
Người tài như ,  giao cho nhà nước thì thật đáng tiếc.
Tiêu Dịch Trạch búng ngón tay  mặt Lâm Nhiễm.
Ánh mắt Lâm Nhiễm trở nên tỉnh táo,   gãi đầu ngượng ngùng : "Cô em gái đó quá ,   đến ngây  luôn."
Giọng Tiêu Dịch Trạch đầy chê bai: "Đồ ngốc,   thôi miên theo đấy."
Bất cứ khi nào cũng    thẳng  mắt nhà thôi miên. Đôi mắt của nhà thôi miên giống như s.ú.n.g của thợ săn .
Lâm Nhiễm cũng hiểu đạo lý , khi phản ứng ,   giật , kinh ngạc  Tiêu Dịch Trạch: "Thôi.. nhà thôi miên? Cô em gái đó  chỉ  võ thuật đặc biệt, mà còn  thôi miên?!"
Tiêu Dịch Trạch gật đầu, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
"Không đúng,  cách xa như ..." Lâm Nhiễm lúc  càng thêm sửng sốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phòng tiệc rộng rãi,   cách cô em gái đó ít nhất mười mét,  cách xa như  vẫn  ảnh hưởng bởi thôi miên?!
Cậu  nhớ phạm vi thôi miên của bậc thầy thôi miên  vô   tôn sùng ở thủ đô cũng chỉ trong phạm vi năm mét thôi!
Tiêu Dịch Trạch lạnh lùng cảnh báo: "Nên cô    là    thể tùy tiện đùa giỡn, đừng  ý đồ gì với cô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-120.html.]
Đó là  nên  giao cho nhà nước!
Tuy Lâm Nhiễm thích đùa giỡn gái , nhưng còn quý mạng hơn, vội vàng gật đầu liên tục.
Lâm Nhiễm  nhịn    Cố Dạng một cái: "Nói ,  Tiêu, cô    là  chúng  đang tìm ?"
Giọng Tiêu Dịch Trạch chắc chắn: "Không . Người đó   là nhà thôi miên."
Ngay cả nhà thôi miên cấp độ  cũng gặp , xem  chuyến  Cẩm Thành  sẽ   ít thu hoạch.
Hơn nữa, điều khiến   thấy thú vị là, cô gái đó dường như    là nhà thôi miên. Nếu ,  thể để phạm vi thôi miên rộng như  mà  che giấu.
Cố Dạng  khi ám thị tâm lý cho nhóm bia đỡ đạn một hồi, liền chớp mắt kết thúc ám thị tâm lý.
Chu Địch và những  khác chỉ cảm thấy  khi  xong lời Cố Dạng, cơn giận  tiêu tan  một nửa, đều bình tĩnh hơn nhiều.
Chí ít  còn như lúc nãy, hùa  đòi  gây phiền phức cho Cố Căng.
Mạc Mạt: "Nói ,  đây chúng   hiểu lầm cô ? Tuy cô  từ quê lên... nhưng  kiêu ngạo như  ?"
Mạc Mạt vốn định  "đồ nhà quê", nhưng nghĩ đến việc Cố Dạng   coi Cố Căng như chị em, nên nuốt  câu  đó.
Cố Dạng gật đầu: " , chị tớ  khiêm tốn,    kiêu ngạo ngông cuồng, cũng  bắt nạt ai !"
Chu Địch thấy Cố Dạng bảo vệ Cố Căng như , khoác tay cô,  ghen tị: "Dạng Dạng,    bảo vệ cô  như ? Cô    chị ruột của , tớ mới là chị em  của  chứ! Cố Căng đó tuy  trực tiếp bắt nạt , nhưng khiến  mất  nhiều thứ cũng là sự thật, giá như   cô  thì ..."
Chuông báo động vang lên ầm ĩ trong đầu Cố Dạng, những lời nguy hiểm   !
Giết  là phạm pháp, tội nặng nhất là tử hình!!
Cố Dạng với vẻ mặt đương nhiên: "Cậu là bạn  của tớ, nhưng cô  là chị gái khác ba khác  của tớ mà! Cậu xem, ba  xem tớ như con đẻ, Cố Căng  là con ruột của ba ,  chẳng  gần như là chị em ruột  ?"
Chu Địch: Đừng lợi dụng tớ học kém toán, còn  thể tính kiểu  ??