Cố Dạng và Phong Quyết   trung tâm thương mại, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện đền bù cho Phong Quyết, thế là cô thấy cái gì hợp thì đều mua cho .
 
Cái gì mà quần áo, giày, đồng hồ, điện thoại… đều  mới cả, cũng mua cho   ít hàng hiệu, thậm chí còn mua cho  mấy bộ Năm năm khoa cử, ba năm thi thử nữa.
 
Hầu hết đều là Cố Dạng mua đồ  tính tiền, Phong Quyết chỉ  theo xách đồ một cách bất đắc dĩ.
 
Sau mấy tiếng đồng hồ mua sắm, lúc  thang máy của tòa nhà xuống , đồ đạc  che khuất cả tầm  của thiếu niên.
 
Hai tay Phong Quyết xách  nhiều đồ,  lưng còn mang thêm  nhiều, gần như một    chiếm hết cả  gian của thang máy, rõ ràng  giống một cái kệ hàng hơn.
 
Sau khi mua sắm xong thì cả  Cố Dạng đều cảm thấy  sảng khoái, nhưng mà đến khi cô  đầu   Phong Quyết,  cúi xuống  hai tay trống trơn của  thì cô   hổ ho nhẹ một tiếng,  đó vươn tay  với : [Đưa đồ bên tay trái đây, chị cầm cho.]
 
Giọng  của Phong Quyết ôn nhu dịu dàng: [Không cần , em xách  .]
 
[Cô gái, bạn trai đối xử với cháu  quá,  cố gắng trân trọng đấy.] Một  phụ nữ trung niên  đối diện với hai   .
 
Cố Dạng  giải thích vài câu, nhưng thang máy  dừng  đúng ngay lúc ,  cũng  , cũng  cần  giải thích nữa.
 
Cố Dạng  Phong Quyết xách nhiều đồ như , ít nhiều cô cũng  cảm giác tội . Từ đầu cô định bù đắp cho  , cuối cùng ngược  còn khiến cho   trở thành cu li.
 
Hơn nữa, cũng  là đồ cô lựa chọn theo sở thích của bản , cô cũng  hỏi xem   thích  …
 
Sau khi  khỏi trung tâm thương mại, Cố Dạng hỏi: [A Quyết, em thích cái gì? Lần  chị mua cho em.]
 
Phong Quyết dừng bước   cô,  lẽ là ở  ánh mặt trời, gương mặt của thiếu niên càng thêm trong trẻo dịu dàng, trong ánh mắt của  dường như  ánh sáng lấp lánh.
 
[Chị...]
 
Cố Dạng  gương mặt  như tượng ở gần trong gang tấc, nhịp tim bất chợt đập nhanh hơn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-22.html.]
[Đã là đồ chị tặng thì em đều thích.] Anh  lên như mặt trời ấm áp, giọng  dịu dàng êm tai.
 
Một lúc  Cố Dạng mới dời tầm mắt  chỗ khác, nếu   cô dùng thuật thôi miên xác định đây chỉ là con cừu nhỏ  tâm tư đơn thuần thì cô còn cho rằng  đang cố ý thả thính cô.
 
Thời điểm trời tối, Cố Căng  trở về biệt thự của nhà họ Cố,  mới  đến cửa thì một cái chén từ trong nhà bay về phía cô .
 
Cố Căng nhẹ nhàng né sang một bên, chén  rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ ngay bên cạnh cô .
 
[Cố Căng, cô    xem  một chút giáo dưỡng nào của thiên kim hào môn ?   cần cô  ưu tú như Dạng Dạng, trời tối cũng   đường về nhà,     là cả đêm  về nhà ngủ luôn ?] 
 
Nguyễn Tuyết Linh đang tức giận mà   chỗ xả,   thấy Cố Căng thì tất cả sự tức giận đều xả lên đầu cô .
 
Cố Căng khẽ xì một tiếng,    chứ, cô  thật sự đang định   sẽ  về nhà ngủ.
 
[ đúng thật là   giáo dưỡng, dù  thì    sinh  chứ    nuôi dưỡng.] Cố Căng  với vẻ lười biếng.
 
[Cô!] Nguyễn Tuyết Linh  thấy  thì vô cùng tức giận, tiện tay với lấy một cái chén  nữa ném về phía Cố Căng: [Nghiệt chủng! Cô đang trách ?]
 
Khóe miệng Cố Căng giật giật, lộ  một nụ  mỉa mai, đang định đá chén  đáp trả  Nguyễn Tuyết Linh thì chợt  thấy một giọng  quen thuộc: [Mẹ ơi con về !]
 
Lúc Cố Căng  đầu  thì chén  đúng lúc đập trúng  vai cô ,  đó rơi xuống bên cạnh.
 
Âm thanh va chạm của đồ sứ phát , trong biệt thự lập tức yên tĩnh.
 
Cố Dạng    phòng khách   thấy Cố Căng đang lấy tay che bả vai và mảnh vỡ của đồ sứ đang   đất, bỗng nhiên lòng cô chùng xuống.
 
Trong đầu cô xuất hiện  nhiều chữ ‘thôi xong’.
 
Tuy rằng hôm nay cô ăn chực của đại lão một bữa cơm, nhưng mà cô cũng  ngây thơ đến mức cảm thấy  thể  chị em  với đại lão, huống hồ  đường về cô nhớ  một chút kịch bản của tiểu thuyết gốc, Cố Căng  đến mức hằn học vì một chuyện nhỏ, nhưng mà  là  thù dai.