Phân ,  còn gọi là Trà Bách Hý, thuỷ đan thanh. Lấy nước   giấy, bọt   mực, chổi đánh   bút, chén tống  nét vẽ.
Ông cụ Nguyễn  hoa văn cành trúc  tiêu tan, trong lòng  khỏi kích động. Ông cụ  nghĩ tới khi còn sống   thể  thấy kỹ năng pha  như !
Những  am hiểu  đạo như ông cụ  chắc   kỹ năng pha , cho dù  pha  thì cũng  chắc đạt  đến trình độ tinh tế như !
Ông cụ Nguyễn  chờ nổi mà phẩm , Bích Loa Xuân ấm áp tinh tế, mùi thơm nhẹ nhàng, hương vị thuần khiết.
[Trà ngon!] Ông cụ Nguyễn  nhịn  mà khen ngợi.
Cố Dạng khẽ nhấp một ngụm , nhẹ nhàng hỏi: [Ông ngoại nếm thử  do chị họ pha thử xem, xem ai pha  hơn.]
Ông cụ Nguyễn vẫn đang đắm chìm trong phẩm , buột miệng thốt : [Đương nhiên là cô  hơn.]
Cố Dạng  mỉm : [Vậy thì cảm ơn ông ngoại  đưa cho cháu bộ đồ uống   bằng gốm Tử Sa.]
Ông cụ Nguyễn giống như  dội cho một chậu nước lạnh, nhanh chóng tỉnh táo : [...]
Ông cụ  quên mất còn  chuyện …
Bảo bối của !!!
Giờ phút  ông cụ Nguyễn   lừa dối lương tâm rằng  của Cố Dạng  ngon bằng  do Nguyễn Sở pha, nhưng ở  mặt nhiều tiểu bối như , ông cụ vẫn cần  giữ thể diện.
 
Chỉ  thể chờ mong Cố Dạng là chính nhân quân tử,    chuyện đoạt đồ  của  khác, nhưng mà Cố Dạng  tỏ  ngang nhiên, thoải mái : [Người lớn tặng quà,  thể từ chối! Ông ngoại,  cháu cũng  khách sáo với ông nữa!]
 
Ông cụ Nguyễn: [...]
 
Không   hổ! Ai là ông ngoại của cô? Cô cứ khước từ .
 
Ông cụ Nguyễn  bộ uống  bảo bối của    khác lấy , tim như đang rít máu, đau như ba  chết, trong nháy mắt  già  mười mấy tuổi.
 
Nguyễn Sở cũng  đó là bộ đồ uống  bảo bối của ông nội , nhất thời  chút tự trách.
 
Cổ Dạng    yên tâm thoải mái, cô chú ý tới sắc mặt của Nguyễn Sở, nhỏ giọng an ủi: [Chị họ, đừng tự trách , ông ngoại   thể tự trách chị ,  trách cũng là trách em quá mạnh.]
 
Nguyễn Sở: [...]
 
Ông cụ Nguyễn trừng mắt  Cố Dạng: [Cô mau cút ,     thấy cô nữa.]
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-32.html.]
[Vậy thì cháu  đây.] Cố Dạng ôm bộ đồ uống   bằng gốm Tử Sa   đóng gói kỹ càng,  bộ   dậy rời .
 
[Đợi !] Mi mắt ông cụ Nguyễn giật giật một cái,  bộ đồ uống  bằng ảnh mắt lưu luyến  nỡ, yếu ớt : [Để cho   thêm  nữa .]
 
Cổ Dạng thoải mái buông bộ đồ uống   bằng gốm Tử Sa xuống, để ông cụ Nguyễn  cho đủ đồng thời   về phía Nguyễn Sở cúi đầu xuống, : [Chị họ, xin ,  đó là do em sai, bây giờ em thật lòng xin  chị.]
 
Nguyễn Sở sững sờ, ông cụ đang lưu luyến bộ đồ uống   bằng gốm Tử Sa cũng sững sờ, hai ông cháu đều  về phía Cố Dạng với vẻ mặt kinh ngạc.
 
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Sở chính là: [Cô uống lộn thuốc?]
 
Cố Dạng thật sự  khác! Không những cãi  cạch mặt với Nguyễn Yên, còn khuyên bảo cô , xin  cô !
 
Cổ Dạng: [... Chắc là   .]
 
Nguyễn Sở  Cố Dạng bằng ánh mắt kỳ lạ: [Không uống lộn thuốc thì cô sẽ xin   ?]
 
Vẻ mặt Cố Dạng  chút  đổi: [Chắc là ngã một phát khiến cho tam quan của em trở  bình thường.]
 
Nguyễn Sở: [... Chuyện gì đang xảy  ?]
 
Nguyễn Sở cũng  tiếp tục thắc mắc vì  Cố Dạng  tự nhiên xin  , chỉ lạnh lùng từ chối: [  chấp nhận lời xin  của cô, cũng sẽ  tha thứ cho cô.]
 
Cố Dạng gật đầu tỏ vẻ  hiểu. Tổn thương mà nguyên chủ gây  cho Nguyễn Sở là vô cùng lớn, cũng   chỉ dựa  một lời  xin  của cô mà cầu mong Nguyễn Sở sẽ tha thứ cho.
 
Nguyễn Sở  thấy ông nội đáng thương đang  bộ đồ uống   bằng gốm Tử Sa với ánh mắt âu yếm, cô   mềm lòng, nghiến răng  với Cố Dạng: [Đương nhiên, nếu như cô lấy bộ đồ uống   bằng gốm Tử Sa  để nhận  với  thì  sẽ cố tha thứ cho cô.]
 
Thực  thì  khi Cố Dạng khai sáng và xin  cô , Nguyễn Sở   còn chán ghét Cố Dạng như  nữa.