Da mặt Cố Dạng dày, da mặt ông cụ Nguyễn thì mỏng, lời    khỏi miệng  thể nuốt  , cuối cùng cũng chỉ  thể ngậm ngùi đưa cho Cố Dạng một tờ chi phiếu  giá trị một triệu tệ.
 
Cố Dạng cầm  tờ chi phiếu cất ,  đó cô nhẹ nhàng vỗ lên đầu con ch.ó ngao Tây Tạng  : [Tiểu Bạch, nhặt xích sắt lên .]
 
Ông cụ Nguyễn: [Đã  nó là chó ngao Tây Tạng ...]
 
Nhìn thấy thấy con ch.ó ngao Tây Tạng cắn xích sắt lên  đặt  tay Cố Dạng, những lời phía  của ông cụ Nguyễn đều  ứ  ở cổ họng.
 
Những  khác một  nữa  sững sờ.
 
Nhìn con ch.ó ngao Tây Tạng  vây quanh  Cố Dạng vẫy vẫy đuôi, lè lưỡi đáng yêu, tỏ  dịu dàng ngoan ngoãn, những  còn  đang  đó đều rơi  sự trầm mặc.
 
Ông cụ Nguyễn cũng nghĩ mãi  thông, tại  con ch.ó ngao Tây Tạng hung mãnh của nhà   ngoan ngoãn dịu dàng với Cố Dạng như , hơn nữa  còn  lời Cố Dạng .
 
Cố Dạng cầm dây xích sắt    với ông cụ Nguyễn: [Ông ngoại, ông  cái xích sắt  .]
 
Ông cụ Nguyễn cầm lấy cái xích sắt, lúc  thấy vết sắt  sợi dây xích thì đôi mắt già nua trầm xuống, giọng  mang theo sự giận giữ: [Quản gia,  bảo nhân viên bảo vệ từ từ thì ,   tra cho ,    ai đến gần Tiểu Bạch,  , chó ngao Tây Tạng !]
 
Cố Dạng đưa cho ông cụ  thì ông cụ mới chú ý tới, cái dây xích mày là đồ mới,    rỉ sét cũng   vết nứt, chỗ  cắt  vẫn còn mới như , rõ ràng là    dùng kìm lớn cắt gãy.
 
[Tiểu Bạch là con ch.ó ngoan ngoãn dịu dàng như , tại  bỗng nhiên  tấn công  ? Ông ngoại  ngại bảo   kiểm tra thức ăn cho chó chứ?] Cố Dạng    sờ đầu chó ngao Tây Tạng.
 
Ông cụ Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, bảo quản gia  kiểm tra cả thức ăn cho chó nữa.
 
Lúc  ông cụ mới  về phía Cố Dạng, trong mắt mang theo sự tò mò: [Làm  mà cô ngăn Tiểu... chó ngao Tây Tạng  ?]
 
Theo lời bảo vệ   thì con ch.ó ngao Tây Tạng chạy về phía Cố Dạng như  điên lên mà.
 
Về phần tại   nhằm về phía Cố Dạng thì  thể là bởi vì nó  từng tiếp xúc với Cố Dạng, coi Cố Dạng trở thành  xa lạ.
 
Cố Dạng chớp chớp mắt,  đàng hoàng: [Có thể là bởi vì Tiểu Bạch thấy cháu xinh  nên mới  nỡ  cháu  thương chăng?]
 
Ông cụ Nguyễn: [...]
 
Ông cụ Nguyễn chỉ  thể nghĩ là thỉnh thoảng chó ngao Tây Tạng nổi điên lên thôi, khả năng là   lúc đuổi kịp Cố Dạng thì  bình thường  . Nếu  thì cũng   cách giải thích nào hợp lý hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-46.html.]
 
Một lát , quản gia  trở , : [Ông chủ, thức ăn cho chó  đưa  kiểm tra , một tiếng nữa sẽ  kết quả, chỉ  điều...]
 
[Có chuyện gì?] Ông cụ Nguyễn thấy ông  do dự thì hỏi .
 
Quản gia: [Chỉ  điều camera giám sát ở gần chỗ của chó ngao Tây Tạng đều  xem .]
 
Ông cụ Nguyễn kinh ngạc: [Không xem ?]
 
Quản gia: [Chắc là  xóa mất  ạ.]
 
Sắc mặt ông cụ Nguyễn sa sầm , vốn dĩ chỉ là suy đoán, bây giờ  chắc chắn chuyện   động tay động chân với chó ngao Tây Tạng. Thế  là   gì? Muốn hại c.h.ế.t  ?
 
Ông cụ Nguyễn lạnh lùng : [Điều tra cho ! Điều tra rõ ràng! Hôm nay  những ai  đến gần chó ngao Tây Tạng!]
 
[Nguyễn Yên ?] Ông cụ Nguyễn  hỏi bảo mẫu.
 
Bảo mẫu - thím Lưu đáp: [Nhị tiểu thư, ông chủ và phu nhân    ngoài , vẫn  trở về.]
 
Nói cách khác, Nguyễn Yên  ở đây.
 
Không ở đây thì cũng   nghĩa là  sai  khác động tay động chân.
 
Cố Dạng quyết định sử dụng kỹ năng  xanh của nguyên : [Ông ngoại, chắc là chị Nguyễn Yên sẽ  phát điên lên  hại cháu như thế  nhỉ? Trước khi cháu đến nhà cũ nhà họ Nguyễn còn gặp  chị họ Nguyễn Yên ở ngã tư, chị   ở nhà, chẳng lẽ còn sai những  khác  chuyện như ?] 
 
Nguyễn Sở: [...]
 
Khóe miệng ông cụ Nguyễn giật giật một cái.
 
Làm như ông cụ   hiểu , đây là đang ám chỉ cho ông cụ đó!
 
Ông cụ Nguyễn  hỏi: [Trước khi cô đến gặp  Nguyễn Yên ? Gặp ở ?]
 
Cố Dạng: [Tám giờ hai mươi, đại lộ giao  của đường Cẩm Tú và đường Quang Minh. Khi đó là giờ cao điểm, tắc đường  nửa tiếng đồng hồ, cháu hạ cửa sổ xe xuống thì  thấy chị họ Nguyễn Yên ở trong xe đối diện.]