Lúc Tào Tuấn Ninh đang gánh phân chuồng, anh ta không cẩn thận vấp phải cục đá, chân loạng choạng rồi cả người ngã nhào xuống đất. Còn phân chuồng kia thì văng tung tóe ra ngoài, thậm chí còn b.ắ.n lên người anh ta.
Tào Tuấn Ninh buồn nôn đến phát ói, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành xong, cũng không thể về thay quần áo, anh ta đành phải cắn răng tiếp tục đi gánh phân chuồng.
Nguyễn Yên thấy vậy càng thêm ghét bỏ, cơ thể rất thành thục mà tránh càng xa Tào Tuấn Ninh.
Các fan của Tào Tuấn Ninh trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy rất đau lòng.
[Trần chó rất quá đáng rồi đó! Sao lại có thể bắt anh trai đi làm mấy việc bẩn thỉu này? Anh trai của chúng tôi vốn là người yêu sạch sẽ, vậy mà phải chịu sự tủi nhục như vậy.]
[Thương Tuấn Ninh quá, Nguyễn Yên thấy anh trai ngã mà người làm bạn gái như cô ta sao không đến đỡ một cái, lại còn bước lùi lại???]
Yên phấn thì bênh vực Nguyễn Yên: [Chị gái cũng là bị dọa sợ nên mới lùi lại thôi, mấy thứ kia thối như thế, một thiên kim nhà giàu như chị gái thấy vậy nên tránh đi không phải rất bình thường sao?]
[Có thể trách Yên Yên của chúng tôi được à? Rõ ràng là tại Tào Tuấn Ninh tự mình đứng không vững, vai gánh không nổi, tay xách không xong, yếu ớt như cái gì đâu, giống con gái ẻo lả ghê! Có mỗi đoạn đường ngắn như vậy, trọng lượng nhẹ như vậy mà còn đứng không vững, có còn là đàn ông nữa không?]
Yên phấn và fan của Tào Tuấn Ninh hiếm khi xé nhau lớn như vậy.
Fan của các nhà khác và người qua đường thì đến hóng chuyện, xem náo nhiệt.
[Chậc chậc, chó cắn chó, thật thú vị mà.]
[Đây thực sự một phòng phát sóng trực tiếp bốc mùi. Đáng đời! Kẻ thứ ba và tên tra nam nên bị tắm phân chuồng!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-97.html.]
[Trần chó làm như này là quá đáng á? Mấy người vẫn chưa thấy cái quá đáng hơn đâu, chưa bắt anh trai nhà mấy người đi nhặt phân bò là may lắm rồi. Anh trai nhà mấy người tự mình không cẩn thận làm đổ vào người, có thể trách ai đây?]
So với không khí ngột ngạt, mùi hôi thối bao trùm cả bầu trời bên Nguyễn Yên và Tào Tuấn Ninh, thì dù là Đường Tiễu Tiễu và Ngụy Vũ Châu, hay Nguyễn Sở và Phó Thăng đều phối hợp rất tốt, vừa làm lụng vừa nói vừa cười, chỉ nhìn thôi đã thấy năm tháng thật yên bình.
Còn bên phía Cố Dạng và Quý Cảnh Sí, hai người có thể coi là cặp đôi nhàn nhã, đi lang thang khắp làng, phía sau có nhân viên quay phim bám sát hai người.
Quý Cảnh Sí bọc kín mít, trời nóng thế mà vẫn đeo khẩu trang. Cố Dạng là người ngoài ngành nên không sợ bị nhận ra, nhưng anh ấy là ảnh đế trẻ tuổi được yêu thích nhất hiện nay, ra ngoài vẫn phải cẩn thận chút.
Tuy nhiên anh ấy rất nhanh chóng nhận ra, sự lo lắng của mình đúng là thừa thãi.
Quý Cảnh Sí tháo khẩu trang ra, hít thở: "Cái thôn làng này sao phần lớn đều là người già và trẻ em vậy? Đều không có người trẻ à?”
Hiện nay phần lớn người hâm mộ đều là giới trẻ, rất ít người già và trẻ em theo đuổi thần tượng, vì vậy anh ấy không lo bị nhận ra nữa.
Cố Dạng lại không ngạc nhiên, cô nhìn thấy ở phía không xa có một bà cụ già đang cõng một đứa trẻ, lại dắt tay một đứa trẻ khác, giọng điệu dịu dàng nói: "Cũng bình thường thôi. Ở nông thôn hầu hết người trẻ đều đi làm ăn xa hết rồi, đương nhiên để lại chỉ còn người già neo đơn và trẻ em bị bỏ lại."
Quý Cảnh Sí nhìn theo ánh mắt của Cố Dạng, khi thấy bà cụ già tóc bạc phơ kia, anh ấy bỗng im lặng.
"Người già tóc bạc không phải khuân vác ngoài đường nữa, nhưng cho đến nay, nhiều nơi vẫn chưa thể thực hiện được." Cố Dạng khẽ nói.
Nhân viên quay phim cũng hướng theo ánh mắt của Cố Dạng và Quý Cảnh Sí, cho một cảnh quay về bà cụ già đó.
Bà cụ tóc bạc trắng, lưng hơi còng, không biết là do tuổi già hay do sức nặng của đứa trẻ đè lên. Bà cõng một đứa, dắt tay một đứa khoảng 3 hoặc 4 tuổi, chậm rãi bước đi, chỉ để lại cho ống kính một bóng lưng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, đều im lặng một giây lát.