Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 102:102

Cập nhật lúc: 2025-10-27 12:25:04
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Cuối cùng cũng . Vừa như trút gánh nặng, nhưng cũng vô cùng căng thẳng.

Ninh Yên: ...

thể tin tai , nhưng nghĩ đến hai đạp ...

Trong phút chốc, tâm trạng cô phức tạp đến cực điểm: "Anh đối với nhà cũng ?"

Nghiêm Lẫm bình thản : "Anh sống cùng ông nội."

Nghe , Ninh Yên cũng tiện hỏi thêm, nhưng càng tò mò về gia đình .

Anh cha ? Ông nội như thế nào?

"Chứng cuồng táo dễ kích động, tính tình nóng nảy. Anh ngoài việc thích đạp , còn biểu hiện gì khác ?"

Nghiêm Lẫm thành thật trả lời: "Không . Chỉ cần con gái chạm , sẽ phát bệnh."

Ninh Yên c.h.ế.t lặng. Còn căn bệnh như nữa ư? là bệnh lạ muôn hình vạn trạng.

Đây chắc là bệnh tâm lý , nguyên nhân gây bệnh là gì?

Thường thì loại bệnh đều nguồn cơn của nó. Phản ứng đầu tiên của cô là bóng ma tuổi thơ, nhưng mà, , chắc t.h.ả.m đến .

"Không đúng, em từng chạm tay , đạp em. Lẽ nào là bệnh bộc phát ngắt quãng?"

Nghiêm Lẫm cô thật sâu: "Anh cũng tại . Đợi về hỏi bác sĩ xem."

Ninh Yên kìm mà thở dài. May mà là quân nhân, quanh năm ở trong doanh trại, bên cạnh phụ nữ, nếu thì cả sinh hoạt lẫn công việc đều thành vấn đề.

"Thì bệnh chữa bệnh, cũng gì to tát cả."

Nghiêm Lẫm hiểu trong lòng thấy chua xót, một cảm giác nên lời.

"Có là quái thai."

Mắt Ninh Yên trợn tròn: "Đánh ! Bắt nuốt lời ! Không chịu thì bắt ăn... thứ nên ăn. Cái thứ gì !"

"Phụt." Nghiêm Lẫm nhịn mà bật .

Ninh Yên nụ của , trong lòng chợt hiểu . Anh do dự trong chuyện tình cảm là vì chướng ngại tâm lý .

Cô bỗng dưng thấy thương .

Một giọng đột ngột vang lên: "Sao hai vẫn còn ở đây?"

Là Lý Hồng Vi và Trình Đồng, cả hai xách hành lý thở hồng hộc .

Nghiêm Lẫm kéo tay Ninh Yên bỏ .

"Gã đàn ông gì kỳ ." Lý Hồng Vi thái độ của chọc tức nhẹ. Không thèm thẳng thì thôi, còn ngày nào cũng ăn ngon để chọc tức cô .

"Thấy chúng xách hành lý nặng như mà cũng thèm giúp một tay."

Trình Đồng trợn mắt: " thế, chẳng ga lăng gì cả."

Hai ngó nghiêng, cuối cùng cũng tìm thấy đến đón, vui vẻ ném hết hành lý cho đối phương.

Anh tài xế xách túi lớn túi nhỏ dẫn đường, đang thì bỗng nhiên kích động chạy tới: "Doanh trưởng Nghiêm, ngài công tác về ạ? Ngài về đơn vị ? Đi xe của chúng về chung ."

Nghiêm Lẫm nhíu mày: "Không tiện đường, các về ."

Ninh Yên tài xế, Trình Đồng và Lý Hồng Vi: "Anh . Đại đội chúng em ngày nào cũng xe lên tỉnh, em nhờ xe về là ."

"Anh đưa em qua đó." Nghiêm Lẫm mà yên tâm . Thời buổi loạn lạc, một cô gái trẻ xinh như cô...

Trình Đồng bóng lưng rời , mắt trợn tròn: "Anh... là ai?"

Anh tài xế vô cùng tự hào: "Đó là Doanh trưởng Nghiêm Lẫm. Các cô ? Sao thể? Anh là quán quân hội thao võ thuật quân, lập công hạng nhất đấy."

Hai : ...

Hóa chính là vị quán quân lừng lẫy nổi tiếng đó, hùng trong lòng vô nữ quân nhân.

... tính tình đáng ghét như ?

bất giác hỏi thành tiếng. Anh tài xế hì hì: "Người bản lĩnh đều tính khí riêng, cái đó gọi là cá tính."

Người bản lĩnh mà tính khí, thì gọi là thần kinh vấn đề.

Nghiêm Lẫm tận mắt thấy Ninh Yên lên chiếc xe của Đại đội Cần Phong, mới yên tâm rời .

Ninh Anh Kiệt tò mò hết sức: "Tiểu Yên, em cùng Doanh trưởng Nghiêm ?"

Ninh Yên ngáp một cái, mệt: "Tình cờ gặp thôi ạ."

Ninh Anh Kiệt nghĩ nhiều: "Hai cũng duyên phết, ngoài mà cũng gặp ."

Anh đầu thấy Ninh Yên ngủ , khỏi lắc đầu, chắc là đường mệt lắm đây.

Ninh Yên ngủ một mạch, về đến Đại đội Cần Phong mới Ninh Anh Kiệt lay tỉnh.

Cô mơ màng xuống xe, một đám vây lấy: "Chị cả, cuối cùng chị cũng về , em nhớ chị quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-102102.html.]

"Chị cả, chị lâu thế? Em lo c.h.ế.t."

"Chị cả ở nhà em ngủ ngon."

"Tiểu Yên, em về là , đều đang mong em về nhà."

"Tiểu Yên , đường thuận lợi ? Tình hình của A Hải thế nào?"

Một đám nhao nhao chuyện, Ninh Yên xoa trán, ồn. "Em khát nước."

"Tránh , tránh nào, để Tiểu Yên nhà về uống miếng nước ." Dương Liễu đẩy đám đông , kéo Ninh Yên về nhà, vẫn lưu luyến theo .

Thấy Ninh Yên trở về, như chủ chốt, lòng lập tức an hẳn.

Ninh Yên chỉ nửa tháng, nhưng cái khí thế của , cứ như cô vắng lâu .

Ninh Nhị pha táo đỏ mang đến, mắt long lanh cô: "Chị cả, em cho đường đỏ đấy, cẩn thận nóng."

Ninh Tam lấy mấy miếng bánh khoai lang đỏ: "Chị cả, trong nhà chỉ thứ , chị ăn lót , lát nữa em đồ ăn ngon cho chị."

Ninh Tứ cậy nhỏ, cứ treo cả lên Ninh Yên, bám dính rời.

Dương Liễu vui mừng con gái: "Mẹ đun cho con một nồi nước nóng , con tắm rửa nghỉ ngơi."

Trong phòng chật ních , ai nấy đều rạng rỡ. Lòng Ninh Yên ấm áp lạ thường.

Cô lấy từ trong túi mấy phong thư: "Đây là của bác cả, đây là của , đây là của Tiểu Nhị, Miểu Miểu, và Tiểu Tứ."

Tiểu Tứ vui sướng tột độ: "Là ba thư cho em ạ?"

" ."

Tiểu Tứ reo lên một tiếng. Đây là đầu tiên ba thư riêng cho , tuyệt quá!

Cậu vội vàng mở thư xem.

Mọi cũng đều y hệt. Trong mỗi lá thư, Ninh Hãn Hải đều báo bình an, dặn giữ gìn sức khỏe, căn dặn vài câu tùy theo tình hình mỗi .

Thư dài, nhưng tâm. Mọi đều vui vẻ, cuối cùng cũng thư để cất giữ .

"Tiểu Yên, những gì ba con trong thư thật ?"

Ninh Yên gật đầu: "Là thật ạ. Công việc cũng giống như của con, ở phòng hai , bao ăn bao ở, chỉ là lương thôi."

Dương Liễu cuối cùng cũng yên tâm, bà nắm chặt lá thư buông: "Vậy , chúng gửi thêm đồ qua đó là ."

Chỉ cần bình an, sẽ ngày gặp . Bà thể chờ.

Một ngày nào đó, cả gia đình họ sẽ đoàn tụ.

Ninh Yên kể sơ qua tình hình gần đây của Ninh Hãn Hải, đám trẻ nhà họ Ninh đều an tâm.

Ninh Tam kéo tay áo cô: "Chị cả, kể cho bọn em chuyện thú vị đường ."

"Chuyện thú vị ?" Trong đầu Ninh Yên thoáng qua hình bóng của Nghiêm Lẫm, cô mỉm : "Không gì thú vị cả, chỉ ăn ngủ, ngủ ăn thôi."

để khác chuyện đường, nên giấu nhẹm sự tồn tại của Nghiêm Lẫm.

"Bác cả, đây là hợp đồng nhập hàng, bác cầm lấy ."

Nói đến chuyện công việc, đều ý rút lui.

Ninh Xuân Hoa nghiêm túc xem hợp đồng, khỏi tấm tắc: "Tiểu Yên lợi hại thật."

là công tư phân minh, lãng phí chút nào.

"Xưởng nước tương cũng sắp xây xong , đợt tuyển công nhân cũng chỉ chờ cháu về. Đây là báo cáo tài chính, cháu xem luôn . Đợi tuyển đủ là chúng thể khai trương."

Ông vô cùng mong đợi, hy vọng xưởng nước tương thể mang lợi nhuận lớn hơn cho họ.

Ninh Yên về là cả đống công việc chờ cô. Cô kịp nghỉ ngơi mà lao công việc ngay.

Việc tuyển luôn là phần của cô, quy trình quen thuộc. Người trong đại đội cũng quen với cách , cứ theo sắp xếp là .

thì , mỗi đợt tuyển dụng yêu cầu giống .

Đương nhiên, ai cũng đợt đầu tiên, sẽ nhiều cơ hội thăng tiến hơn, tiền đồ phát triển cũng hơn.

Cứ những công nhân đợt đầu của xưởng đậu hũ là , bây giờ họ đều là tổ trưởng, chủ nhiệm phân xưởng cả .

các chị em dâu quân nhân thì đây là đầu tiên gặp tình huống . Vừa thi phỏng vấn, trông vẻ nghiêm ngặt, khiến họ vô cùng thấp thỏm.

Ninh Yên đưa 20 chỉ tiêu, nhưng đến hơn bốn mươi đến ứng tuyển.

Thi loại mất một phần ba, phỏng vấn loại thêm một ít, cuối cùng chọn những tay chân lanh lẹ, chữ, học qua mấy năm.

Danh sách trúng tuyển công bố, những loại liền chút bất bình.

" tay chân nhanh nhẹn hơn khác, chỉ là chữ, nhưng tên , đếm mà."

"Chỉ là việc thôi, dựa hai tay kiếm cơm, mà điều kiện hà khắc . Đây cũng chỉ là xưởng của thôn, chứ xưởng quốc doanh lớn lao gì ."

Những trúng tuyển nhịn : "Nếu chê thì đừng đến ứng tuyển."

"Xưởng quốc doanh lớn mà để mắt đến chúng ? Nghĩ thật."

Thư Sách

Lần nào cũng , những cũ tỏ quen , thể nào hài lòng tất cả . Lần thì đến.

Ninh Yên cũng để trong lòng, cô cầm túi hồ sơ ngoài.

Bỗng nhiên, một phụ nữ chặn đường cô, "phịch" một tiếng quỳ xuống mặt cô: "Đồng chí Tiểu Ninh, thật sự cần công việc . Cầu xin cô, cho một cơ hội ."

Loading...