Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:09:42
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Mọi sân lên, còn đám nữ thanh niên trí thức lưng Ninh Yên thì thấp thỏm yên. Liệu ? Đường trắng thật sự là thứ nguy hiểm ư? Họ từng bao giờ.

Không là đang lừa bịp đấy chứ? Cũng khả năng, chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi cứu viện đến... Thôi kệ, dù thế nào nữa, họ cũng sẽ từ bỏ đấu tranh.

Ninh Yên tỏ vô cùng bình tĩnh. Trước mặt , cô lấy một gói nhỏ đường trắng, còn nhón mấy hạt bỏ miệng nếm thử.

Cả lầu lẫn lầu đều sững sờ. Thật sự là đường trắng!

" Chị Phương , tìm cái gì đựng ."

Chị Phương chạy văn phòng, lát cầm một cái bát sứ: "Cái ?"

"Được." Ninh Yên nhận lấy cái bát, đổ đường trắng . "Đến đây, trợn to mắt ch.ó của các lên mà cho rõ! Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến !"

Đám lầu nhịn c.h.ử.i thề. Mắt ch.ó gì chứ? Có chuyện ?

"Nói nhảm gì thế, nhanh lên, đừng nhử!"

"Nếu dám giở trò với bọn tao, mày c.h.ế.t chắc!"

Động tác của Ninh Yên chậm rì rì, như thể đang cảnh slow-motion trong phim điện ảnh, khiến sốt ruột giậm chân.

Thư Sách

"Tao ngay là mày đang khoác lác mà! Đợi đấy cho tao! Lão tử lên phá cửa ngay bây giờ!"

"Đi! Cùng lên!"

Bọn họ cảm thấy một con đàn bà chơi xỏ, tức giận trả thù.

lúc , một tiếng thét thất thanh đột nhiên vang lên: "A a! Lửa!"

Mọi thấy Ninh Yên rắc thứ bột rõ tên trong bát, "vèo" một tiếng, ngọn lửa bùng lên.

Cứ như đang ảo thuật, thần kỳ đến mức khiến cứng lưỡi.

"Trời ạ! Cô ? Rắc cái gì đó?"

"Tao cũng nữa! Đây là cái 'buổi học thực hành hóa học' mà cô ? Đây là kiến thức hóa học ?"

Một đám "học dốt" ngơ ngác, mù tịt.

"Mày rốt cuộc bỏ cái gì ?"

"Muốn ?" Ninh Yên xuống đám đang gật đầu lia lịa từ cao, nhướng mày. "Không cho các , các đủ nguy hiểm ."

Thật , Ninh Yên bỏ thêm Kali Clorat (KClO3), trong gian của cô tích trữ một ít hóa chất. Mục đích ban đầu của cô để phá hoại, mà là vì một thứ hữu dụng. Cô học nông nghiệp, từng nghiên cứu chuyên sâu về phân bón hóa học, mà phân bón hóa học chính là sản phẩm hóa chất, một loại nguy hiểm.

Có một gã đàn ông trong lòng khó chịu, lẩm bẩm trong miệng: "Chẳng chỉ là cháy thôi ? Nguy hiểm chỗ nào? Đồ đàn bà thối..."

Lời còn dứt, một luồng gió mạnh táp mặt . Hắn theo bản năng đưa tay lên đỡ, chiếc bát men sứ đập , chỉ cảm thấy đau nhói.

"Anh Lý, cháy ..."

"Mày mới cháy..." Gã đàn ông theo bản năng c.h.ử.i , đó hoảng sợ phát hiện quần áo đang bốc cháy thật.

Hắn sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng xé quần áo, nhưng càng cuống càng dễ hỏng việc, sống c.h.ế.t cũng xé rách .

Những xung quanh đồng loạt lùi xa, ai tiến lên giúp đỡ. Chỉ là một đám bạn nhậu, mấy phần chân tình?

Trong lúc nguy cấp, gã đàn ông lóe lên tia sáng, lăn mấy vòng mặt đất mới dập tắt ngọn lửa, nhưng da bỏng.

Hắn đau khó chịu, vô cùng tức giận, ngẩng đầu về phía kẻ đầu sỏ: "Mày mù ? Sao ném đồ lung tung thế?"

"Không ." Ninh Yên tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc. " nhắm chuẩn lắm, mục tiêu chính là . Anh nên cảm ơn mới ."

Gã đàn ông kinh ngạc. Đây là chuyện quái quỷ gì ? "Mày cái gì?"

"Anh ngọn lửa nguy hiểm, dùng sự thật chứng minh lời là sai lầm." Ninh Yên nghiêm túc nhảm. "Lần sẽ tái phạm sai lầm tương tự, sẽ liều với nguy hiểm, đùa giỡn với tính mạng của nữa."

"Nói cách khác, là ân nhân cứu mạng của ."

Mọi : ...

Gã đàn ông: ...

Hiện trường rơi một bầu khí quỷ dị, im lặng đến đáng sợ.

Một đàn ông khác : "Ninh Yên, cô đừng bậy, chuyện gì từ từ . họ Mã, gọi là Chủ nhiệm Mã."

Lại một ông chủ nhiệm nữa. Sao ai cũng tự xưng chủ nhiệm để ngoài lừa ? Ninh Yên nheo mắt . "Nói gì cơ? Đám nam thanh niên trí thức ?"

Chủ nhiệm Mã im lặng, lảng tránh câu hỏi: "... Cô đắc tội với ai ?"

Ninh Yên hai tay chống cây gậy, lười biếng gật đầu: "Nói xem."

Cái giọng điệu là của bề , như thể cô mới là phận cao nhất ở đây.

Chủ nhiệm Mã nhíu mày: "Mấy vị đều là nhân vật lớn từ kinh thành tới, quyền thế. Họ để mắt đến các cô là phúc khí của các cô..."

Không đợi xong, Ninh Yên lạnh một tiếng: "Loại phúc khí cứ tặng cho các . À, lẽ ông dâng cả vợ con ? Đàn ông các vì vinh hoa phú quý đúng là bất chấp thật."

Lời thốt , xung quanh lập tức xôn xao, đồng loạt về phía Chủ nhiệm Mã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-126.html.]

Chủ nhiệm Mã hứng chịu ánh mắt khác thường của , mặt nóng rát, hổ vô cùng: "Không thể nào! Cô bậy!"

Ninh Yên để lộ cảm xúc, liếc đồng hồ. Kéo dài thêm mười lăm phút nữa là .

"Ông kích động gì? Càng kích động càng chứng tỏ ông chột ."

đầu nhỏ: "Đi lục soát văn phòng xem vật phẩm nguy hiểm vũ khí gì ."

Chị Phương và mấy khác lập tức chạy văn phòng, lát cầm mấy chai rượu mạnh và một thùng xăng nhỏ.

Trong văn phòng chẳng gì khác, chỉ rượu mạnh là nhiều nhất, dùng để mua vui. Vũ khí thì , nhưng hai thứ sức sát thương cũng lớn.

Mắt Ninh Yên sáng rực. Cái đây.

Mấy họ thì thầm to nhỏ với , để đám sân mắt.

"Cô..." Chủ nhiệm Mã chỉ tay Ninh Yên, tức đến đỏ mặt. Con đàn bà miệng lưỡi quá sắc bén, còn thích đ.â.m chỗ đau của khác.

Hắn vốn định lừa Ninh Yên, bắt lấy kẻ cầm đầu gây rối, nhưng lúc đổi ý. Người chỉ thông minh cao, tâm tư nhiều, dễ lừa.

"Lần cô gây họa lớn , ai cứu . Cô còn liên lụy đến đám nữ thanh niên trí thức lưng cô nữa."

Hắn về phía đám nữ thanh niên trí thức, lớn tiếng kêu gọi: "Các nữ đồng chí, Ninh Yên phạm tội lớn, các theo cô sẽ kết cục ! Nghe khuyên một câu, hãy cắt đứt quan hệ với cô , vững lập trường của , mới thể thoát tội. Đương nhiên, nếu thể lập công chuộc tội, sẽ giúp các xin giảm nhẹ."

Trong mắt , phần lớn phụ nữ đều yếu đuối dễ bắt nạt, dọa một chút là khuất phục.

Chị Phương  là đầu tiên phản bác: "Phi! Bắt chúng kẻ phản bội, quỳ gối mặt các nô lệ, mặc cho các sai khiến, sỉ nhục ư? Đồ thất đức nhà ngươi, đáng lẽ ngươi nên sinh ngươi!"

Chị ở cùng Ninh Yên lâu, cũng ảnh hưởng ít nhiều. Phụ nữ cũng thể kiên cường, cũng thể độc lập sống đời, cũng thể... một con đường đường chính chính.

Trình Hải Đường tính tình vô cùng cương liệt: " thà c.h.ế.t cũng chịu nỗi nhục đó!"

Những khác cũng hưởng ứng, đồng thanh bác bỏ lời lẽ của đối phương.

Sự thật m.á.u me bày mắt, bắt họ khuất phục như , đ.á.n.h c.h.ế.t cũng .

Họ chọc giận, lửa giận bùng cháy trong lồng ngực, chỉ hận thể cùng đám đồng quy vu tận.

Chủ nhiệm Mã hiểu nổi, đám nữ thanh niên trí thức uống nhầm t.h.u.ố.c ?

"Các theo con đường đen tối với cô sẽ hậu quả gì ?"

Trình Hải Đường lạnh một tiếng: "Cùng lắm là c.h.ế.t thôi, sợ!"

Bất kể Chủ nhiệm Mã ly gián thế nào, một ai d.a.o động.

Giờ khắc , họ một cái tên chung: nữ thanh niên trí thức.

Họ đòi công bằng cho chính , bắt những kẻ trả giá đắt.

Họ thể lùi bước, bởi vì họ còn đường lui.

Thà liều c.h.ế.t một phen, còn hơn chịu đựng nỗi nhục nhã.

Đang lúc giằng co, đám bệnh viện trở .

Chủ nhiệm Triệu từ tìm một đám tay chân, hùng hổ xông , đen nghịt là đầu .

Hắn cầm cái loa pin hô lớn: "Bây giờ xuống lầu nhận sai thì chuyện cũ sẽ bỏ qua! Nếu ..."

Khí thế của vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược đến cực điểm.

Hắn đây là đang cố gắng thể hiện, tâm tư lập công thể che giấu nổi.

Đối mặt với sự uy hiếp, Ninh Yên thần sắc đổi, thản nhiên như : "Nếu thì ?"

Chủ nhiệm Triệu hung tợn đe dọa: "Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của bọn mày!"

"Ông lấy phận gì để câu đó?"

"Tao đại diện cho tổ chức! Ninh Yên, mày là kẻ cầm đầu gây tội, nghiêm trị!" Chủ nhiệm Triệu còn lôi một khẩu s.ú.n.g gỗ, chĩa Ninh Yên. "Tao đếm đến mười, mày đầu hàng thì c.h.ế.t !"

Nếu sợ b.ắ.n nhầm đám nữ thanh niên trí thức lưng Ninh Yên, sớm nổ s.ú.n.g . Mọi còn kịp "hưởng thụ", lão đồng chí Ngô vẫn còn tiếc nuối hai con nhỏ lắm.

Nghe lời , các nữ thanh niên trí thức màng xông lên, vây lấy Ninh Yên ở giữa. Mọi đồng lòng hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, liều c.h.ế.t bảo vệ tôn nghiêm và sự trong sạch của .

Chủ nhiệm Triệu sững sờ. Đám đàn bà yếu đuối điên hết ? Bọn họ sợ c.h.ế.t ?

"Bọn mày điên ! Điên hết !" Chủ nhiệm Triệu đây là ỷ đông , ở vị trí an , Ninh Yên thể .

Hắn vênh váo lệnh: "Đi! Bọn bây lên phá cửa!"

Một đám điên cuồng lao về phía cầu thang, miệng còn c.h.ử.i bới tục tĩu, phấn khích như tiêm m.á.u gà.

Ninh Yên lạnh lùng liếc mắt một cái, bình tĩnh lạ thường: "Phương tỷ, Hải Đường, lúc nãy thấy đất quần áo, các chị lấy về xé thành mảnh vải, nhanh lên."

"Được."

Tiếng phá cửa "thùng thùng" vang lên, chỉ lát cánh cửa phá tan, một đám ùn ùn xông tới.

 

 

 

 

Loading...