Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 132:132
Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:31:41
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài việc tiêu thụ cho các đơn vị quân đội, xưởng còn thể tận dụng các kênh bán hàng sẵn của đại đội Cần Phong, bán chạy.
Ninh Yên ngoài việc sắp xếp trồng thêm cao lương ngọt, cô còn vắt óc suy nghĩ cách giải quyết vấn đề nguyên liệu.
Về lý, mía là nguyên liệu nhất, nhưng nó chỉ mọc ở vùng nhiệt đới phương Nam, vận chuyển Bắc thì chi phí quá cao, đội giá thành lên, lời.
Cô nghĩ một cách: cho cấp tìm các vùng đất mặn, đất kiềm ở xung quanh. Loại đất thường trồng lương thực, chỉ thể bỏ hoang.
Sau khi tìm , cô sẽ đến chuyện hợp tác. Bên cô đồng ý cử dạy họ cách trồng củ cải ngọt và cao lương ngọt, cung cấp hạt giống, khi thu hoạch sẽ bán cho xưởng đường.
Vốn dĩ là đất bỏ , giờ thể trồng trọt để tăng thu nhập, ai mà ? Đây là chuyện cầu còn .
Cứ như , cô ký hợp đồng với các thôn lân cận. Ninh Yên chọn một nhóm từ các chị em quân tẩu chuyên trồng trọt, phong cho họ chức danh "kỹ thuật viên", cử hướng dẫn bà con cách gieo trồng.
Cô hứa, ai dạy , cuối năm sẽ tiền thưởng hậu hĩnh, dựa công trạng.
Mọi đều khích lệ, ai cũng hăng hái tham gia.
Nghiêm Lẫm huấn luyện cả ngày mệt rã rời, nhưng chạm điện thoại là lập tức phấn chấn tinh thần.
Anh chuyện điện thoại với Ninh Yên vài phút mới lưu luyến cúp máy.
Ngày nào cũng chuyện với cô, nếu sẽ ngủ .
Anh là lính độc , ba bữa đều ăn ở nhà ăn. Anh cầm bát cơm, tùy ý chọn một chỗ xuống.
Phùng Hạo thấy , lập tức chạy tới: “Phó đoàn Nghiêm, đối tượng của đúng là lợi hại.”
Nghiêm Lẫm gắp một miếng cá, ngước mắt : “Sao ?”
Phùng Hạo toe toét: “180 đều việc , năm nay thể ăn Tết vui vẻ. Tất cả đều là công lao của đồng chí Ninh Yên.”
Ít nhất, Tết họ cũng tiền may cái áo bông, dám bỏ tiền mua cân thịt.
Mới bao lâu mà Ninh Yên giải quyết vấn đề nan giải .
“Cũng ,” Nghiêm Lẫm đáp hờ hững.
Hôm qua Phùng Hạo cố ý điều tra, đến thăm hỏi các gia đình. Anh thấy mức sống của họ cải thiện ít nhiều.
Như nhà lão Trương, mấy đứa con đây nổi bộ quần áo lành lặn, phiên đường, giờ vài bộ đồ mới.
Như nhà họ Lâm, ngày thường ăn khoai lang, cuối tháng còn vay gạo. Tối qua thấy họ ăn bánh màn thầu từ bột ngô.
Thư Sách
Chứng kiến những điều đó, đặc biệt vui mừng. “ mà, cũng ‘oán hận’ cô đấy.”
Nghiêm Lẫm cau mày: “Sao nữa?”
Phùng Hạo ha hả: “Trước đây thì họ phàn nàn vợ ở nhà sinh sự, suốt ngày cãi với hàng xóm. Giờ thì , vợ cả ngày về, còn bận hơn cả họ.”
Các chị em quân tẩu ai cũng tất bật, bận rộn vì sự nghiệp kiếm tiền.
Nghiêm Lẫm nhướng mày: “Vậy họ như cũ ? thể với Ninh Yên một tiếng.”
Phùng Hạo vội động tác xin tha: “Đùa thôi, thực đều vui, mời đồng chí Ninh Yên đến ăn Tết cùng, để đích cảm ơn cô .”
Nghiêm Lẫm thoáng ngạc nhiên: “Để hỏi cô xem.”
“Nên thế,” Phùng Hạo là chứng kiến Ninh Yên từng bước lên, vô cùng khâm phục. “Nghe xưởng đường của cô bận xuể, đang định mở rộng phân xưởng sản xuất ?”
Nghiêm Lẫm ngày nào cũng chuyện với Ninh Yên, thỉnh thoảng nghỉ phép là hẹn cô chơi, nên cũng ít nhiều về công việc của cô.
“Dù mở rộng thì cũng đợi sang năm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-132132.html.]
“Vậy là giải quyết thêm một đợt nữa ?” Phùng Hạo chút mừng rỡ, “Như mấy bác Trần, bác Vương, tuy lớn tuổi nhưng trồng trọt vẫn . Rồi như con gái lớn nhà họ Lâm học nữa, ở nhà cũng chẳng gì…”
Những là vợ quân nhân, ưu tiên . Còn đây là nhà quân nhân, như bố quân nhân, mới năm sáu mươi tuổi vẫn còn sức việc.
Cả mấy đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi học, thì thể gì?
Anh lải nhải ngừng. Nghiêm Lẫm xoa trán, thấy ồn ào quá: “Cậu để yên ăn bữa cơm .”
Phùng Hạo hì hì: “Vậy trông cậy cả . Cậu trai thế , mà.”
Nghiêm Lẫm: … Cái quái gì , coi là trai bao ?
Vừa ăn cơm xong, gọi: “Phó đoàn Nghiêm, điện thoại.”
Nghiêm Lẫm vội vàng văn phòng, nhấc máy: “ Nghiêm Lẫm đây, ai ?”
Trong điện thoại truyền đến một giọng quen thuộc. Sắc mặt dần dần trầm xuống: “ .”
Thời tiết lạnh là lạnh, nhiệt độ khí giảm đột ngột. Mọi thi mặc áo bông mới, trêu chọc áo bằng áo .
Nghĩ năm ngoái, ai cũng mặc áo bông cũ mèm vón cục, rét đến môi tím tái, dám khỏi cửa.
Dương Liễu chủ gia đình, bà kinh nghiệm mấy việc vặt . Bà may áo bông mới cho cả nhà năm , còn gửi đồ giữ ấm và thức ăn cho chồng.
Ninh Tứ sáng sớm mặc áo bông mới, chạy tìm bạn chơi. À , là khoe áo mới.
Ninh Yên sáng sớm đến xưởng đường, trưa về nhà ăn cơm. Ninh Tam xào xong một chảo cơm rang thập cẩm, cửa ngửi thấy mùi thơm lừng.
“Chị cả, về. Em út với hai đang ở phòng thí nghiệm. Chị ăn .”
Ninh Tam vẫn đang học cấp hai ở xã, chỉ học buổi sáng. Sang năm cô bé thể chuyển về trường cấp hai mới xây của đại đội.
Mọi đều ý thức tầm quan trọng của giáo dục, coi trọng việc . Trường tiểu học cũ đập xây , đồng thời xin mở thêm trường cấp hai.
Trẻ con trong thôn chỉ cần học hết cấp hai là thể ở các xưởng của đại đội.
Tin truyền , cả lớn lẫn trẻ con đều hừng hực quyết tâm.
Ninh Yên rửa tay, bưng bát đũa lên. Cơm rang hạt nào hạt nấy tơi xốp, trong mẩy, dính . Đậu Hà Lan, bắp cải, cà rốt, thêm cả thịt viên, đúng là sắc hương vị đủ cả.
Ninh Tam cũng đối diện, bưng bát cơm ăn: “À, lúc nãy bác cả qua phòng thí nghiệm xem rau, hỏi hạt giống rau chân vịt , em cho bác một gói .”
Cô và Ninh Nhị mỗi buổi chiều đều giam trong phòng thí nghiệm, trồng trọt, thí nghiệm, ghi chép tiến độ.
“Chị .” Ninh Yên vốn định dựng lán ấm, phủ màng nilon, nhưng chi phí cao.
Cô liền nghĩ, liệu thể theo mô hình "bốn trong một" (hầm biogas, chuồng trại, vườn, nhà vệ sinh) ? Một bên nuôi heo, một bên trồng rau trái mùa.
đại đội còn đất!
Giờ chỉ đất ruộng trồng lương thực là thể đụng , phần còn đều dùng để xây xưởng, xây nhà hết .
Thế nên, cô chỉ thể trồng rau trong phòng thí nghiệm, thêm mấy tầng giàn, trồng xen kẽ cao thấp để tận dụng tối đa diện tích.
Khoảnh sân nhà cô cũng trồng đầy rau, đủ loại, cả những loại rau phương Nam cũng mang về trồng thử nghiệm.
Cứ từ từ, để cô nghĩ cách .
“Tiểu Huy ơi!” Tiếng thét chói tai từ nhà bên cạnh vọng sang, dọa Ninh Tam giật nảy . “Hình như là tiếng của bác dâu cả.”
Hai chị em đồng loạt buông bát đũa, chạy ngoài.
“Bác dâu, chuyện gì ?”
Bác dâu cả nắm lấy tay họ, vẻ mặt hoảng hốt: “Các cháu thấy Tiểu Huy nhà bác ?”
Tiểu Huy là đứa cháu đích tôn duy nhất của bà, quý như báu vật, ngày thường đều do một tay bà chăm.
Ninh Tam và Ninh Yên , đều ngạc nhiên: “Tiểu Huy ạ? Không thấy, bé ở nhà ?”
Bác dâu cả mồ hôi đầm đìa: “Lúc bác nấu cơm, nó còn chơi một ngoài sân. Ai ngờ lúc bác nấu xong, cổng sân mở toang, mà Tiểu Huy thì biến mất .”