Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 15:15
Cập nhật lúc: 2025-10-21 14:11:44
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên mím môi, giơ tay gõ cửa. Rất nhanh mở cửa.
Đó là một bà cụ gương mặt hiền từ, trong tay đang dắt một nhóc kháu khỉnh.
Bà thấy Ninh Yên liền nhiệt tình mặt: "Cô bé ơi, là cháu , mau ."
"Hổ Tử, chính là chị cứu con đấy, mau cảm ơn chị ."
Hổ Tử ngước cái đầu nhỏ lên, đôi mắt mở to tròn, đầy vẻ tò mò. Gương mặt bụ bẫm trông đáng yêu. " Em cảm ơn chị ạ."
Ninh Yên móc hai viên kẹo hoa quả đưa cho bé: "Ngoan quá."
Hổ Tử tít cả mắt, bé thích chị gái xinh .
Nhà họ Tằng một cái sân cải tạo thành vườn rau, xanh um tùm, mọc xum xuê.
Trong nhà quét tước sạch sẽ, gian rộng. Bà cụ kéo tay Ninh Yên chuyện ngớt, còn lấy cả bánh quy Vạn Niên Thanh (một loại bánh quy hành nổi tiếng) mời cô.
Ninh Yên cầm một miếng bánh quy c.ắ.n thử, giòn xốp, mùi hành thơm nồng, vị mặn mặn xen lẫn chút ngọt nhẹ.
Cô thỏa mãn đến nheo cả mắt . Không hổ là món ăn vặt kinh điển "trường thịnh suy", hương vị đúng là ngon.
Giám đốc Tằng từ lầu hai xuống liền thấy một "tiểu tham ăn" đang ôm bánh quy ăn ngon lành.
"Ninh Yên, cháu mượn sách gì?"
Ninh Yên vội vàng nhét nốt miếng bánh quy miệng, tay tiện thể vơ thêm mấy miếng nữa, lúc mới nở nụ vẻ ngượng ngùng: "Giám đốc Tằng, chúng thể tìm một nơi yên tĩnh chuyện vài câu ạ?"
Khóe miệng giám đốc Tằng giật giật. Còn bày đặt ngượng ngùng ? Giả trân.
"Lên thư phòng lầu hai chuyện ."
Ninh Yên theo ông lên lầu, vẫn quên nhét bánh quy miệng.
Chờ đến khi thư phòng, khí chất cả cô đều đổi. Ánh mắt cảnh giác của cô quét một vòng quanh phòng. Giám đốc Tằng thấy , chút kinh ngạc.
Cô bé điểm kỳ lạ.
Sau khi xác nhận vấn đề gì, Ninh Yên thẳng vấn đề: "Giám đốc Tằng, cháu cùng ngài một cuộc giao dịch."
Thư Sách
Không đến để cầu báo đáp, mà là giao dịch. Hai việc bản chất khác .
Lòng giám đốc Tằng dấy lên một cảm giác khác thường: "Giao dịch? Nói xem nào."
Ninh Yên thẳng lưng, thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Cháu sắp xuống nông thôn, xin ngài hãy giúp sắp xếp cho cháu đến Đội sản xuất Cần Phong, xã Vĩnh Ninh, huyện Hoành Sơn, tỉnh Hắc."
Giám đốc Tằng cô thật sâu. Cô bé luôn khác bất ngờ, giống thường.
Nếu ông nhớ lầm, Ninh Hãn Hải chính là tỉnh Hắc. Đó là quê nhà của họ Ninh ?
"Vậy thể nhận lợi ích gì?"
Ninh Yên thong thả lấy một tờ bản vẽ, mỉm : "Cháu vô tình nhặt bản vẽ , tặng cho ngài."
Giám đốc Tằng chút cho là đúng, ông nhận lấy xem thử. Đó là một bản vẽ kết cấu, nhưng ông dân chuyên nghiệp, đây là thứ gì. "Giải thích một chút xem."
Ninh Yên vẻ mặt bình tĩnh, giọng rành rọt mà lý trí: "Đây là máy bơm vận chuyển bê tông, dùng để đổ bê tông ở công trường, đường quốc lộ, xây dựng cầu. Công việc mà hai cả ngày, cái máy chỉ vài phút là thể thành, hơn nữa chất lượng hơn, định hơn."
Giám đốc Tằng như một niềm vui quá lớn đập trúng, qua thì vẻ vô cùng .
Ông cầm bản vẽ tới lui. Đây là bản tay, nhưng vẽ , giống như bản in, các thông kỹ thuật đ.á.n.h dấu tỉ mỉ.
Ông hiểu kỹ thuật, nhưng ông tầm quan trọng của bản vẽ . Máy bơm vận chuyển bê tông sẽ là một sáng kiến mang tính cách mạng, mang sự trợ giúp to lớn cho sự nghiệp xây dựng của đất nước.
"Ta bao giờ thứ như , cháu chắc chắn là thật chứ?"
Cô bé tầm quan
trọng của bản vẽ ?
Ninh Yên chuyện thành công, mặt mày ánh lên ý : "Ngài cứ tìm kỹ thuật viên xem thử là ngay."
Giám đốc Tằng cẩn thận đặt bản vẽ lên bàn, Ninh Yên với ánh mắt đầy dò xét: "Cháu lấy nó từ ?"
Ninh Yên mặt đỏ, tim đập, thản nhiên đáp: "Nhặt ạ."
Giám đốc Tằng: ...
"Trên bản vẽ hề ghi tên sản phẩm, mà cháu rõ ràng như ."
Ninh Yên chút căng thẳng, còn tự đắc khen một phen: "Nếu thì cháu là thiên tài . Cháu một đôi mắt thể thấu chân tướng."
Giám đốc Tằng trợn trắng mắt. Thôi cô nương, mồm miệng phét, một câu nào là thật.
"Nếu bản vẽ là thật, cháu cần xuống nông thôn nữa, thể sắp xếp cho cháu nhà máy."
Điều đối với khác mà , là "bánh từ trời rơi xuống", cầu còn .
đối với Ninh Yên, nó chỉ là "gân gà" . "Cảm ơn ý của ngài, nhưng nông thôn thích hợp với cháu hơn."
Đại học, chuyên ngành chính của cô là Nông học, chuyên ngành thứ hai là Cơ khí. Hai ngành liên quan mật thiết, nhưng cô dành phần lớn tâm sức cho chuyên ngành chính, cơ khí chỉ là phụ trợ.
Giám đốc Tằng sững sờ. Chỉ cần là bình thường đều sẽ chọn nhà máy, ai mà một "bát cơm sắt" (công việc định)?
Không bao nhiêu vắt óc suy tính chỉ để ở thành phố.
Vậy mà cô chọn nông thôn? Thật thể tưởng tượng nổi. Đầu óc con bé vấn đề ?
vẻ mặt bình thản của cô, giám đốc Tằng vẫn bình tĩnh hỏi: "Nói lý do xem nào."
Ninh Yên khẽ thở dài, vẻ phiền muộn mà bất đắc dĩ: "'Mây đen kéo đến che phủ thành, cơn mưa sắp tới, gió đầy lầu'." (Ý chỉ điềm báo một sự kiện lớn sắp xảy ).
Một tai họa lớn kéo dài tám năm lặng lẽ ập đến, bao nhiêu sẽ cuốn , bao nhiêu sẽ gặp nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-1515.html.]
Việc cô thể chỉ là tự lo cho . Mà đây mới chỉ là bắt đầu, càng về , càng hung hiểm.
Tất cả đều sẽ cuốn theo dòng nước lũ cuồn cuộn của lịch sử, thể nắm giữ vận mệnh của chính . Dưới bối cảnh thời đại lớn như , cá nhân quá nhỏ bé.
Giám đốc Tằng nghiêm túc cô hồi lâu, trong lòng dâng lên sóng lớn: "Cháu cảm thấy nông thôn an hơn thành phố?"
" ." Ninh Yên chắc như đinh đóng cột. Cô chính là xuống nông thôn để tránh tâm bão, tạm thời ẩn , chờ đợi thời cơ. Mục đích cuối cùng của cô vẫn là cứu Ninh Hãn Hải.
Trong thành phố quá nhiều kẻ gây rối, những kẻ đó động một chút là điên cuồng c.ắ.n , những kẻ dụng tâm kín đáo thì "đục nước béo cò", thù oán cũ thì "đại tự báo" (báo tường tố cáo) để trả đũa.
Mà nhà họ Ninh ở trong cảnh như quá nguy hiểm. Cô dám chắc rằng, trong trận tai họa , nhà họ Ninh chắc chắn sẽ liên lụy, khó mà bảo tính mạng.
Mấy ngày nay cô nghiên cứu và cân nhắc kỹ lưỡng, khổ tâm chuẩn , nỗ lực tìm một con đường sống cho nhà họ Ninh.
"Hơn nữa, nông thôn thích hợp để cháu phát huy hơn, cháu cũng một việc ."
Cô năm nào cũng nhất, chuyên ngành giỏi. Cô sở hữu kiến thức nông nghiệp vượt thời đại vài thập kỷ, còn một gian chứa đầy hạt giống.
Nếu cô chút gì đó, thì thật với bản , với cơ duyên .
Giám đốc Tằng im lặng vài giây: "Ta thể hỏi là chuyện gì ? Biết thể giúp."
Chỉ riêng sự tỉnh táo của cô, ông cũng sẵn lòng kết thiện duyên.
Ninh Yên lắc đầu. Kế hoạch của cô mới bước bước đầu tiên, chỉ rời khỏi nơi mới thể nhiều cơ hội hơn.
"Hiện tại mới chỉ chút ý tưởng. Sau nếu việc cần, cháu sẽ đến nhờ ngài giúp đỡ. À đúng , còn một việc nhờ ngài."
Cô sợ nợ ân tình, sẽ trả. Có qua như mới thể kéo gần cách đôi bên.
Giám đốc Tằng sảng khoái: "Cháu ."
Chỉ cần chuyện quá khó xử, ông sẵn lòng giúp một tay.
Ninh Yên xem xét kế hoạch của , phương hướng lớn vấn đề, nhưng chi tiết vẫn tính toán. "Sau khi cháu , phiền ngài âm thầm để mắt đến nhà họ Ninh giúp cháu."
Giám đốc Tằng kỳ quái hỏi : "Chỉ là âm thầm để ý?"
" . Trừ phi là chuyện sống còn, mới xin ngài tay giúp đỡ." Ninh Yên chỉ cứu bố, mà còn giữ mạng cho cả nhà họ Ninh. "Còn bình thường thì thôi ạ. 'Chẳng trải một phen giá lạnh buốt xương, hoa mai dễ ngát mùi hương'. Bọn họ cũng cần trải qua mưa gió mới thể trở thành cây đại thụ."
Người nhà họ Ninh cũng tự lên.
"Cũng sẽ lâu lắm , nhiều nhất là một năm."
Một năm? Giám đốc Tằng giật : "Cháu giống một cô bé 16 tuổi chút nào."
Tâm tư của con bé quá sâu, ngay cả ông cũng thấu. Vẻ bề ngoài mà cô thể hiện , chỉ là thứ mà cô khác thấy mà thôi.
Ninh Yên lộ vẻ kiêu ngạo phô trương: "Cháu sẽ để ngài giúp công . Chỉ cần chịu đựng qua mấy năm nay, ai thể ngăn ánh sáng của cháu."
Kiêu ngạo, tự luyến "chảnh chọe", giọng điệu ngông cuồng. đây là tính cách thật của cô ? Chưa chắc.
Giám đốc Tằng nhịn mà tìm hiểu: "Ngày đó, cháu cố ý thể hiện mặt thiên tài của để thu hút sự chú ý của ?"
Ninh Yên gật đầu dứt khoát: "Người giá trị mới đáng để để mắt tới, ?"
Bắt đầu bày mưu tính kế từ lúc đó, từng bước thận trọng. Giám đốc Tằng ý thức điểm , tâm trạng vô cùng phức tạp: "Cháu sớm đoán chúng sẽ đến?"
Ninh Yên tủm tỉm: "Trước đó cháu quen ngài, nhưng chỉ cần hỏi thăm một chút là ngài tiếng tăm , chí công vô tư, tri ân báo đáp, con phóng khoáng, đảm đương."
Giám đốc Tằng nửa đời chinh chiến, gặp qua vô sóng to gió lớn, cũng tiếp xúc đủ loại , nhưng cô bé mắt vẫn ông chấn động: "Tiếng tăm thể giả."
Ninh Yên thản nhiên đối thoại với ông, hề yếu thế: " là khả năng đó. để duy trì cái danh tiếng , ngài kiểu gì cũng sẽ đến một chuyến. Cho dù là cho khác xem, diễn kịch thì cũng diễn cho trọn vẹn, đúng ạ?"
Giám đốc Tằng day day trán. Đây là một cô bé mới bước chân đời, rõ ràng là một con hồ ly ngàn năm. "Cháu năm nay mới mười sáu tuổi."
Yêu nghiệt như , giống chứ?
Ninh Yên vẻ "ông thật kỳ quái, còn thì bình thường":
"Văn Cam La 12 tuổi thừa tướng, võ Hoắc Khứ Bệnh 17 tuổi theo Vệ Thanh xuất chinh, nhờ chiến công mà phong Quán Quân Hầu, 21 tuổi đ.á.n.h bại Hung Nô, buộc chúng chạy xa khỏi Mạc Nam, từ đó đả thông con đường Tây Vực."
Giám đốc Tằng bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Rốt cuộc là ai bình thường?
"Vậy chí hướng của cháu là gì?"
Ninh Yên ngẫm nghĩ một lát: "Nguyện cho thiên hạ còn cảnh đói kém, đều ăn no."
Lúc , cô chỉ là đang " màu", "cày điểm thiện cảm", ngờ rằng cả cuộc đời , cô đều phấn đấu vì ước mơ đó.
Tên của cô sẽ tỏa sáng rực rỡ trong sử sách.
Một câu hào hùng, giám đốc Tằng hít một lạnh. Một chí hướng thật vĩ đại.
Ông vốn nghĩ đ.á.n.h giá cô cao, nhưng lúc mới phát hiện, ông vẫn là xem thường cô .
"Cháu..." Ông ngàn vạn lời , nhưng cuối cùng chỉ hóa thành ba chữ: "Hơi ngông cuồng."
Ninh Yên một cách ngạo nghễ, tùy ý: "Tuổi trẻ ai cũng cái ngông của tuổi trẻ. Thân tựa núi sông, hiên ngang thẳng, dám đem nhật nguyệt đo . Sáng nay chỉ là thiếu niên. Xin hỏi trời đất, thử mũi nhọn . Vượt chông gai, ai thể cản? Người đời , tự cố gắng, phụ tuổi xuân."
Chờ cô , giám đốc Tằng ngơ ngẩn bên cửa sổ. Cửa ban công mở , một bóng dáng cao lớn bước , ánh mặt trời vàng óng chiếu lên , để lộ gương mặt tuấn mà sắc bén.
Lòng giám đốc Tằng chút rối loạn: "Nghiêm Lẫm, thấy cả chứ? Thấy thế nào?"