Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:19:00
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng lẽ phát hiện ?
Không đúng, thể nhanh như . Vả , kể cả đám đó dám , khác cũng chắc tin.
Thử nghĩ mà xem, một cô gái nhỏ "hành" mười mấy gã đàn ông to con cho tơi tả, còn cướp sạch tài vật? Nghe cứ như chuyện hoang đường.
Nhìn phận của chúng, càng khó tin. Bọn chúng bắt nạt khác thì còn , đúng ?
Nghĩ , Ninh Yên bình tĩnh cất đồ , thong dong mở cửa. Chỉ thấy hai đồng chí cảnh sát đang ở cửa.
Ninh Yên sững một chút: "Có việc gì ạ?"
Hai đồng chí cảnh sát đ.á.n.h giá Ninh Yên vài lượt: “Kiểm tra hành chính. Đề nghị cô cho xem giấy tờ.”
Mỗi khi gần Tết, các loại sự kiện an ninh xảy thường xuyên, vấn đề trị an là trọng điểm. Các đồng chí cảnh sát cũng tăng cường độ việc, ngày nào cũng tăng ca, tuần tra khắp nơi.
Ninh Yên hiểu , "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn lấy giấy chứng nhận và giấy giới thiệu .
Cô sở hữu một gương mặt ngoan hiền, mềm mại, vóc dáng nhỏ gầy, trông chút sức uy h.i.ế.p nào.
Cảnh sát đối chiếu thông tin, đó hỏi một câu: “Cô tuổi còn nhỏ, là con gái, ngoài chạy việc tiêu thụ hàng hóa thế ?”
Ninh Yên tủm tỉm: “Vì cháu ăn , năng lực mạnh chứ ạ.”
Cảnh sát: ...... Vẻ mặt tin!
Kết quả, Ninh Yên rút một tờ rơi tuyên truyền, tự nhiên mà quảng cáo cho sản phẩm nhà : “Hai đồng chí xem, đây là sản phẩm của xưởng chúng cháu, chủng loại đa dạng, hàng ngon giá rẻ…”
Cô thao thao bất tuyệt, hơn mười phút, quảng cáo diện, chào hàng sản phẩm.
Hai đồng chí cảnh sát mắt trợn tròn. Khả năng ăn đúng là tồi, đến mức họ cũng mua về nếm thử.
“Sản phẩm của các cô bán ở ?”
Trong đầu Ninh Yên lóe lên ý tưởng: “Ở tỉnh thành vẫn điểm bán cố định ạ. mà, hai chú cảnh sát, hai chú quen thuộc địa bàn, thể giúp cháu giới thiệu một chút với Cung Tiêu Xã Cửa hàng Bách hóa ở tỉnh ? Hoặc là các đơn vị quốc doanh cũng , mua phúc lợi cho nhân viên.”
Một đồng chí cảnh sát bật . Con bé đúng là "quỷ", lanh lợi hết sức.
thể thừa nhận, cô lý.
Thư Sách
Thời buổi , công nhân các đơn vị quốc doanh thiếu tiền, chỉ thiếu vật tư. Mua gì cũng xếp hàng, còn giới hạn lượng.
Anh nhớ ông họ hôm qua còn đang sầu não vì vụ hàng Tết.
“Được, giới thiệu cho cô. Còn , dám chắc.”
Ninh Yên mắt sáng rỡ: “Đương nhiên ạ! Cảm ơn hai chú cảnh sát, hai chú đúng là quý nhân của cháu.”
Cô vốn định chợ đen, nhưng lúc đành đổi ý, mắt cứ chốt vài đơn hàng kiếm ít tiền tiêu Tết .
Người họ hàng của chú cảnh sát là chủ tịch công đoàn của xưởng dệt. Vừa ý đồ của Ninh Yên, ông lập tức tỏ vẻ hoan nghênh.
Ninh Yên dựa tài ăn lanh lẹ, còn hơn hát, nhanh thuyết phục đối phương, chốt một đơn hàng lớn.
Số lượng lớn, nhưng đối phương yêu cầu giao hàng tận nơi.
Ninh Yên đồng ý ngay tắp lự, còn tủm tỉm hỏi: “Chú thể giới thiệu thêm đơn vị em nào ạ?”
Chủ tịch công đoàn khỏi bật . Con bé đúng là cao thủ bán hàng, đầu óc linh hoạt, miệng lưỡi dẻo quẹo.
Ông quý lớp trẻ như thế . Chỉ là một việc nhỏ, ông vui vẻ cầu nối giúp.
Cứ như , Ninh Yên chạy liên tiếp mấy nhà máy lớn.
Chỉ thể , vận may của cô . Sắp đến cuối năm, ai cũng lo sốt vó vụ hàng Tết, mà sản phẩm thị trường nhiều.
Ninh Yên tìm đến cửa, đúng lúc giải quyết nỗi lo của họ, đôi bên cùng lợi.
Đối với Ninh Yên, phần lớn là thu tiền mặt, một phần nhỏ thì đổi lấy vật tư trong xưởng, đều vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-62.html.]
Chạy cả một ngày, Ninh Yên mệt rã rời, môi khô nẻ, nhưng thu hoạch thì vô cùng lớn.
Cô rúc chặt áo bông, trong gió đêm trở về bệnh viện.
Vừa thấy cô bước , khí trong phòng bệnh lập tức thả lỏng. Ninh Tứ là đứa đầu tiên lao tới ôm chầm lấy cô: “Chị cả, cuối cùng chị cũng về! Sao chị mệt thế ?”
Bọn họ đợi cô cả ngày, lo sốt vó, chỉ sợ cô xảy chuyện.
“Khát.” Ninh Yên tìm cái ghế xuống, cả gần như liệt ghế.
Ninh Tứ lăng xăng chạy theo, ân cần đ.ấ.m lưng bóp vai cho cô.
Ninh Tam lập tức rót một ly nước ấm mang tới: “Chị cả, cẩn thận bỏng. Chị ăn gì ? Tụi em để dành cho chị ba cái bánh bao, nhưng nguội cả .”
Nhà ăn bệnh viện cũng gì, họ ngoài mua mấy cái bánh bao ăn cầm cả ngày.
ít nhất cũng no bụng.
Ninh Yên uể oải bưng ly nước: “Không ăn đồ lạnh.”
Trời đông giá rét, cô ngược đãi cái dày của .
đây là bệnh viện, gì cũng bất tiện, ăn một miếng nóng cũng khó.
Ninh Nhị lên: “Vậy em ngoài xem , gì đó ăn.”
Ninh Yên xua tay: “Thôi, ngâm nước nóng ăn tạm .”
Lúc về cô ngó , hàng quán đóng cửa hết, chẳng còn gì ăn.
Haizz, chỉ lo mải mê ăn, quên cả mua đồ ăn dự trữ.
Ninh Nhị tìm một cái bát sạch, bẻ vụn bánh bao , đổ nước nóng ngâm.
Dương Liễu cả ngày, trông khí sắc hơn một chút. “Con về ?”
“Đi việc chính sự.” Ninh Yên đưa một tập tài liệu cho Ninh Anh Dũng: “Đây là đơn hàng mới lấy , sắp xếp một chút.”
Ninh Anh Dũng rõ nội dung bên , lập tức sững sờ. Mấy xưởng quốc doanh lớn nhất tỉnh đặt hàng? Suốt bảy trang!
Việc cũng quá khoa trương .
“Em mới một ngày mà chốt hết? Không ngưỡng cửa của mấy xưởng quốc doanh lớn cao, thường ? Đây còn là ở tỉnh thành nữa.”
Ninh Yên vênh mặt lên, vô cùng đắc ý: “Biết , năng lực việc của em quá mạnh, đến là đơn hàng theo đến đó. Người khác chỉ thể ghen tị thôi.”
Ninh Anh Dũng: ......
“Vậy… về nhà ngay trong đêm một chuyến.”
Vấn đề là, tối mịt thế xe, bộ về nhà ? Đi cả đêm cũng tới nơi.
Ninh Yên bất đắc dĩ thở dài. Ninh Anh Dũng là kiên định, nhưng đầu óc nhanh nhạy.
Cô chỉ điểm vài câu: “Anh gọi điện cho đơn vị của họ , hỏi xem ở đó .”
“Nếu , kết nối với , nhờ hỗ trợ.”
“Nếu , tự .” Ninh Yên chỉ dạy tận tình: “Đầu tiên, tìm lãnh đạo đơn vị họ thuê một chiếc xe tải, chạy thẳng đến xưởng đậu phụ kéo hàng qua đây. Vừa tiết kiệm thời gian tiết kiệm công sức, nhiều lắm là tốn thêm chút tiền xăng dầu.”
Trước đây đều là đến tận nơi lấy hàng, nhưng đó là trong phạm vi huyện Hoành Sơn.