Lần là tỉnh thành, hợp tác với các đơn vị quốc doanh lớn, hạ một chút cũng .
Ninh Anh Dũng ngày thường chỉ cắm đầu việc, bao giờ qua mảng tiêu thụ, cũng từng trải sự đời.
“Anh… ?”
“Sao ? Anh kém khác ở chỗ nào?” Ninh Yên nghĩ, cứ công nhân thì tiền đồ cũng hạn, thêm 50 năm nữa vẫn chỉ là một công nhân già. “Anh cũng coi như ngoài với em một chuyến, mở mang tầm mắt , cam tâm cả đời một công nhân quèn ?”
Ninh Anh Dũng trái hài lòng với hiện tại: “Làm công nhân gì ? Người khác còn kìa.”
Giọng điệu còn tự hào.
Ninh Yên: ......
“Vậy nghĩ xem, mười năm, hai mươi năm nữa, thể yên công nhân ? Em gái còn thể xưởng trưởng nữa là.”
Nếu nể tình giúp đỡ cô cả chặng đường, cô lười kéo tiến bộ. Một chút dã tâm cũng .
Hai mươi năm , làn sóng thất nghiệp quét qua cả nước, mấy ai lo cho bản ?
Ninh Anh Dũng sững sờ: “Không thể nào? Nó là con gái mà.”
Không coi thường phụ nữ, mà là từng thấy xưởng trưởng, bí thư chi bộ cán bộ lớn nào là nữ.
Nhiều nhất là cán bộ phụ nữ, cái thì đại đội nào cũng .
“Em cũng là nữ.” Ninh Yên chỉ : “Anh thấy em nổi xưởng trưởng ? Cấp của em mà nổi xưởng trưởng, thì chính là mất mặt em.”
Ninh Anh Dũng miệng lưỡi vụng về, cãi cô. cô đặc biệt lợi hại, việc khác , cô đều .
Cô mạnh mẽ, liên quan gì đến giới tính.
“Vậy… bọn họ đều xưởng trưởng, còn em thì ?”
Ninh Yên mỉm : “Giám đốc điều hành của tập đoàn đa quốc gia. Tập đoàn chính là liên hợp của vô nhà xưởng.”
Ninh Anh Dũng: ......
Dã tâm của cô lớn thật, quá dám nghĩ! Còn đa quốc gia nữa chứ, ai dám ăn với nước ngoài?
mấy đứa em nhà họ Ninh bên cạnh thì tin sái cổ.
“Chị cả của em nhất định ! Chị sinh là để việc lớn!”
“ đúng, chị cả siêu lắm, ai chị .”
“Không ai thông minh bằng chị !”
Cả đám tâng bốc tận trời. Ninh Yên mà gật gù, chính là một kỳ nữ tử như .
Ninh Anh Dũng thuyết phục một cách dễ dàng: “Thôi , còn gì nữa ?”
Ninh Yên cầm tay chỉ việc, chỉ cần kẻ ngốc, đều sẽ học .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-6363.html.]
“Anh rõ với bác cả, để bác phụ trách kiểm kê hàng hóa. Bảo bác và bí thư chi bộ dẫn vài qua giao hàng, nhân cơ hội thiết lập đường dây hợp tác lâu dài, nắm lấy thị trường tỉnh thành. Đây là điểm khởi đầu .”
Ninh Anh Dũng vô cùng nể phục. Mới xuống tàu ngày đầu tiên, kịp nghỉ ngơi bao nhiêu việc, nghĩ xa đến . “Được.”
“Còn nữa, em yêu cầu đổi một lô hàng, lúc nhận hàng nhớ kiểm tra, lấy hàng .” Ninh Yên dặn dò tỉ mỉ: “À , là, hàng thì giá khác.”
“Được.”
Ninh Yên bưng bát bánh bao ngâm lên ăn. Mùi vị kỳ, nhưng cũng tạm . “Anh việc .”
Ninh Anh Dũng ngớ : “Em cùng ?”
Ninh Yên giật giật khóe miệng. Cô dặn dò rõ ràng như thế, cứ theo là , còn theo gì?
“Việc gì em cũng xong hết , thì cần các gì nữa? Các cũng học cách trưởng thành chứ.”
Ninh Anh Dũng bao giờ tự việc, trong lòng tự tin.
Ninh Yên nghĩ nghĩ: “Tiểu Nhị, em cùng , mở mang tầm mắt, học hỏi thêm.”
“Vâng!” Ninh Nhị gật đầu cần nghĩ. Chị cả bảo gì, nấy.
Có một cùng, dù chỉ là một đứa trẻ, Ninh Anh Dũng cũng cảm thấy tự tin hơn một chút.
“À… chợt nghĩ một chuyện, lỡ như đủ hàng thì ?”
Ninh Yên kỳ quái hỏi : “Đó là vấn đề của em ? Nguyên vật liệu là do bí thư chi bộ phụ trách. Khâu nào vấn đề, thì tìm phụ trách khâu đó.”
Nói chính xác, cô chỉ phụ trách mảng kiểm soát chất lượng và nhân sự.
Đương nhiên, đơn hàng thì ai cũng thể tìm, chỉ cần bản lĩnh. Ai kéo nhiều đơn hàng, cuối năm thưởng càng hậu hĩnh. (À, cơ chế thưởng cuối năm cũng là do cô đề xuất.)
Ninh Anh Dũng cứng họng. Cô quá lý, thôi, cô .
Thư Sách
Chờ hai , Ninh Yên mới về phía Dương Liễu: “Mẹ, bác sĩ ?”
“Bác sĩ cơ thể nhiễm trùng, treo mấy chai dịch, theo dõi thêm.” Dương Liễu sức khỏe vốn yếu, quen với trạng thái ốm đau . Lần thương tuy đau, nhưng bà vẫn chịu . “Kỳ thật cần lãng phí tiền, mấy ngày là khỏe.”
Bụng bà đầy tâm sự, nhịn hết với con gái lớn.
Ninh Tam bên cạnh thôi. Thực bác sĩ nhiều, cô cũng hiểu, đại khái là nhiều bệnh, chữa kịp thời e là…
Ninh Yên ăn xong bát mì hồ, no sáu phần. Cô xoa bụng, quyết tâm ngày mai mua nhiều đồ ăn hơn. “Cứ theo lời bác sĩ. Con vẫn còn chút tiền, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Dương Liễu cứ nghĩ ngợi lung tung, cách nào tĩnh tâm dưỡng bệnh: “Tiểu Yên , chúng thật sự thể ở đại đội Cần Phong ? Con ở đó cũng dễ dàng gì, cả nhà liên lụy con.”
Bây giờ hộ khẩu kiểm soát nghiêm ngặt như , ở một nơi lâu dài dễ.
Huống chi, lý lịch của họ vấn đề, ai nguyện ý tiếp nhận?
Còn nữa, kể cả thể ở , họ dựa mà sống?
Vô vấn đề nan giải đè nặng trong lòng, khiến bà nặng trĩu thở nổi.
Ninh Yên bà thật sâu, lấy một tờ giấy: “Mẹ, đây là một công thức bí truyền xì dầu. Mẹ học thuộc kỹ . Chờ lúc chúng về thôn, hãy đưa công thức cho đội trưởng mặt . Mẹ hiểu ?”
Dương Liễu sững sờ. Có ý gì đây?
Ninh Yên thẳng mắt bà, từng câu từng chữ: “Dùng một công thức bí truyền đổi lấy quyền tạm trú. Đây là một cuộc trao đổi đôi bên cùng lợi. Đại đội Cần Phong sẽ từ chối .”
Cô ở xưởng tiếng nhất định, thể dẹp yên một ý kiến. cuối cùng, thứ thể khiến cam tâm tình nguyện, chính là lợi ích.
Đầu óc Dương Liễu ong ong: “Con… con nghĩ kỹ từ sớm ? con lấy công thức ?”